"Thì ra là thế."
Hiểu được hết thảy những chuyện vừa phát sinh tại lúc này, trong đôi mắt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi lộ ra một tia hàn mang, cô ta cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, đã trực tiếp phát động lực lượng của áo choàng, phản xạ về 'Quá khứ'.
Tại tiết điểm thời gian trong quá khứ, một bóng người vừa buông xuống bên trong phòng ngủ, kéo lớp vỏ gối, để lộ khối ngọc thạch bên dưới, nhanh chóng khắc tin tức lên bề mặt ngọc thạch: Chém giết Hứa Thâm, bằng mọi giá!
Ngay khi phát động năng lực trở về quá khứ, bỗng nhiên Nghĩ Hậu màu đỏ tươi chợt xoay người, cô ta vừa trông thấy một bóng dáng truy sát mình trong hư không.
Người nọ đúng là Hứa Thâm.
"Hả?" Hứa Thâm nhìn thấy Nghĩ Hậu màu đỏ tươi trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại, suy nghĩ trong lòng càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Nghĩa là hắn ở thời điểm này, chính là trạng thái 'Tương lai' trong mắt bản thân ở hiện tại.
Giết!
Hứa Thâm không có nhiều lời vô nghĩa, đã trực tiếp xung phong liều chết lao qua.
Nghĩ Hậu màu đỏ tươi vừa mới kế thừa trí nhớ của Nghĩ Hậu, đã biết được năng lực đáng sợ của Hứa Thâm, không dám ngạnh kháng cùng hắn, chỉ mượn dùng lực lượng của áo choàng, ngưng đọng lại thời gian, sau đó xoay người bỏ chạy!
Nhưng Hứa Thâm có thể nhìn thấy sợi nhân quả, bởi vậy, ngay khi thời gian ngừng lại chấm dứt, hắn lại tiếp tục đuổi theo truy sát cô ta.
Có điều, dựa vào thời gian ngừng lại và gia tốc, Nghĩ Hậu màu đỏ tươi vẫn có thể kéo giãn khoảng cách chừng bảy, tám dặm với Hứa Thâm, nhưng đương nhiên sợi nhân quả còn lưu lại, cũng khiến cô ta không thể cắt đuôi được hắn.
"Đáng chết!" Sắc mặt Nghĩ Hậu màu đỏ tươi trở nên vô cùng khó coi, cứ tiếp tục như vậy, tuyệt đối không phải cách hay.
Một khi bị Hứa Thâm đuổi kịp, rơi vào trong lĩnh vực đáng sợ của hắn, cô ta cũng không thể giữ lại đoạn trí nhớ này.
Trốn!
Lúc này, Nghĩ Hậu màu đỏ tươi không còn do dự nữa, cô ta trực tiếp điều khiển con ngựa trắng, chạy khỏi thành Bạch Nghĩ, trốn ra bên ngoài tường, nhằm thẳng về nơi hoang vắng trước mặt.
Hứa Thâm nhìn thấy dấu vết sợi nhân quả biến mất trên tường cao, lập tức dừng lại phía trên bức tường trong Khư giới, nhìn ra khu vực bị một mảnh sương mù phủ kín bên ngoài, chân mày khẽ cau lại.
Có vẻ như tiếp tục đuổi giết cô ta, là lựa chọn không mấy sáng suốt.
Huống chi Nghĩ Hậu trước mắt chỉ là hình chiếu từ tương lai tới, có giết chết cũng vô dụng.
Nghĩ Hậu "Quá khứ" vẫn không hiện thân kia mới là hạch tâm chân chính của Nghĩ Hậu, chỉ có tìm được tồn tại này, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt cô ta.
Hứa Thâm suy tư rất lâu, cuối cùng lựa chọn dừng bước, quay người trở lại chiến trường lúc trước.
Lúc này, đám đông hình thái thứ hai trên chiến trường, đều đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không dám di động.
Có hai người đang đứng trước mặt bọn họ, là trung niên mặt vuông và cô gái tóc màu lục.
Hai người bọn họ nhìn thấy Hứa Thâm trở về, cô gái tóc màu lục lập tức hỏi: "Đã giải quyết cô ta chưa?"
"Chưa." Hứa Thâm lạnh lùng đáp lại.
Sắc mặt cô gái tóc màu lục đại biến, bọn họ không lựa chọn rời đi trong khoảng thời gian này, chính vì muốn nghe một câu trả lời thuyết phục từ phía Hứa Thâm, nếu một nhân vật như Nghĩ Hậu không chết, bọn họ có rời khỏi nơi này cũng vô dụng.
Dù sao đối phương có thể xuyên toa về quá khứ, thay đổi hết thảy.
Lúc trước, Dạ Thử Vương đã bị thay đổi, mà bọn họ vẫn còn có thể giữ lại lực lượng quân vương, chủ yếu là vì thành thị của bọn họ ở cách xa nơi này, Nghĩ Hậu chưa kịp chạy tới đối phó bọn họ.
Nhưng chờ sau khi Nghĩ Hậu sống sót, có thời gian rảnh rỗi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị đối phương tìm được thôi.
Mặc cho lực lượng của bọn họ quỷ dị và dũng mãnh tới cỡ nào, nhưng vẫn bị giới hạn trong khoảng thời không này, chỉ cần đối phương trực tiếp ra tay từ ngọn nguồn tuyệt đối có thể hủy diệt bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ căn bản không thể chơi được với loại thủ đoạn gần như vô lại này.
"Làm sao cậu có thể thả cho cô ta chạy mất?" Cô gái tóc màu lục có chút giận dữ quá mức mà mất khống chế.
Tình huống hiện giờ, bọn họ đã đắc tội Nghĩ Hậu, và với loại tính cách có thù tất báo của cô ta, khẳng định sẽ tìm bọn họ phiền toái.
"Chẳng lẽ cậu không biết, mình vừa để cho một quái vật dạng gì chạy thoát hay sao?!" Cô ấy căm tức nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm lạnh lùng nhìn cô ấy: "Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Trước ngực cô gái tóc màu lục nghẹn một cục, vô cùng tức giận nhìn trả lại hắn, nhưng tới cuối cùng vẫn nhịn xuống, đối nghịch cùng Hứa Thâm vào lúc này thực sự không có ý nghĩa gì.
Đã ném được Nghĩ Hậu với loại năng lực khó giải kia đi rồi, cô ấy chẳng còn gì phải e ngại nữa, kể cả Hứa Thâm trước mắt, cô ấy cũng chẳng e ngại gì, suy cho cùng, sửa chữa quá khứ là chơi xấu, nếu có thể ném bỏ loại năng lực kia, thật sự quyết thắng bại ở khoảng thời không này, thì kể cả Nghĩ Hậu cũng không thể gây thương tổn cho cô ấy!
"Cậu thực sự không nên thả cho cô ta rời đi." Trung niên mặt vuông thở dài nói: "Làm vậy là quá coi thường cô ta rồi. Năng lực thời gian rất khó giải, huống chi… rất có khả năng, trong tay cô ta còn có một kiện khư binh cấp truyền thuyết, có thể tăng cường cực hạn cho năng lực của cô ta. Tuy tôi không biết cậu đã dùng biện pháp gì, để cản trở cô ta tiến hành sửa chữa quá khứ của cậu, nhưng cậu có thể ngăn cản, lại không có nghĩa là người khác cũng có thể ngăn cản được."
"Mấy người có thể ngăn cản hay không, thì liên quan gì tới tôi?" Hứa Thâm lạnh lùng nói: "Sau này, thành Bạch Nghĩ chính là địa bàn của tôi, không có sự cho phép của tôi, tốt nhất là mấy người đừng có tự tiện tiến vào."
Cô gái tóc màu lục nghe được giọng điệu của Hứa Thâm như thế, không nhịn được tức đến bật cười, nói: "Nghĩ Hậu còn chưa giải quyết xong, cậu đã nghĩ đến chuyện xưng vương? Cẩn thận bị cô đánh lén giết chết trong lúc ngủ mơ!"
"Tôi nói, nơi này là địa bàn của tôi, ở địa bàn của tôi, lại dám nói vậy với tôi..." Hàn quang chợt nở rộ trong mắt Hứa Thâm: "Quỳ xuống cho tôi!"
Hắn mở miệng quát một tiếng, như sét đánh giữa trời quang.