Bỗng nhiên cô gái tóc màu lục nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Phỏng chừng tên Tinh Quân kia đã nhìn ra Hứa Thâm có thể đánh tan Nghĩ Hậu, cho nên đã sớm trốn đi từ trước rồi.
Suy cho cùng, kể cả khi Nghĩ Hậu đã bị giải quyết, thì Hứa Thâm cũng là một tên cường địch, chạm mặt với một kẻ như vậy, thực sự rất nguy hiểm.
Cô gái tóc màu lục đoán rất đúng, bởi vì ngay lúc này, ở một chỗ khác, bên ngoài chiến trường, trên một ngọn đồi nào đó nằm tại tầng sâu trong Khư giới, Tinh Quân đang nghiêng người, tựa vào phía sau một tảng đá lớn, và xuyên thấu qua tảng đá lớn, có thể nhìn thấy vài bóng người trên chiến trường.
"Quả nhiên, hắn có thể giải quyết Nghĩ Hậu." Trong mắt Tinh Quân khó nén nổi rung động.
Mặc dù gã có suy đoán như vậy, nhưng ngay khi nhìn thấy Hứa Thâm thật sự dễ dàng nghiền áp Nghĩ Hậu, trong lòng gã vẫn bị rung động.
Thực lực dũng mãnh của Nghĩ Hậu khiến cho cả gã, cũng cảm thấy chuyến đi lần này thực sự là có đến mà không có về, nhưng kết quả… một con quái vật như vậy, lại bị Hứa Thâm đánh bại.
Sở dĩ gã có thể biết trước chuyện này, chủ yếu là vì sau khi bản thân bị thương, bỗng nhiên gã ý thức được mình đã đánh cược thắng rồi.
Nghĩa là vụ đánh cược mà gã mở ra kia vốn không hề mất đi hiệu lực, mà là chuyện Hứa Thâm đánh tan Nghĩ Hậu quá mức dễ dàng, bởi vậy mới khiến cho vụ đánh cược của gã, gần như không hao phí bao nhiêu khư lực đã hoàn thành rồi.
Nói cách khác, xảy ra tình huống như vậy là bởi vì chuyện mà gã đánh cược kia là điều hiển nhiên!
Tuy loại suy đoán như vậy và kết quả kia rất khó tin, nhưng Tinh Quân sẽ không nghi ngờ năng lực của chính mình.
"Một kẻ thật sự khoa trương. Nói như vậy, khi chạm mặt lúc trước, hắn còn chưa trở thành quân vương, nếu không làm sao có thể dễ dàng khoan dung cho Nghĩ Hậu lâu như vậy?" Đôi mắt Tinh Quân lóe sáng, gã vừa nghĩ đến ban đêm hôm đó, khi mình và Dạ Thử Vương quan sát Hứa Thâm, bởi vì bên người thanh niên này có mấy con khư làm bạn. Bọn họ mời Hứa Thâm, cũng vì cân nhắc đến chiến lực của mấy con khư bên người hắn.
Nhưng ai có thể ngờ được, kẻ khủng bố chân chính lại là bản thân Hứa Thâm.
Chuyện đã chấm dứt, gã cũng nên rút lui.
Hiện giờ năng lực của Nghĩ Hậu đã mất đi hiệu lực, mà hình như Dạ Thử Vương kia cũng không đơn giản…
Đôi mắt Tinh Quân lóe sáng, lúc trước gã mượn cớ bị thương rơi xuống, để lặng yên rời khỏi chiến trường, rồi ở một bên, yên tĩnh quan sát.
Cũng bởi vậy, mà gã có thể trông thấy một màn không sao tin nổi.
Hai con xác đang nhanh chóng đi lại bên trong đường rãnh, ven đường tạo thành hàng loạt những chấn động khủng bố.
Cùng lúc này, ở một chỗ trong hư không đằng sau chúng, một bóng người vừa biến mất bên trong không gian phong tỏa của chính mình, gã tự mình ngăn cách bản thân ở bên ngoài trong Khư giới, làm như vậy, bản thân sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện và nhìn trộm.
Và người này chính là Dạ Thử Vương.
Trong mắt gã là một mảnh âm trầm, mơ hồ lộ ra vẻ dữ tợn.
"Đáng chết, hết kẻ này tới kẻ khác xuất hiện, nếu ta không làm vương thì đừng hòng kẻ nào có được tòa thành này."
Gã nắm chặt tay, lòng đầy phẫn nộ.
Dù gã có nhìn thấy Hứa Thâm đánh lui Nghĩ Hậu, nhưng với gã, đây chẳng phải tin tức tốt lành gì.
Suy cho cùng, Hứa Thâm càng để lộ lực lượng khủng bố, thì gã càng bất lợi. Bởi vì với tính cách của Hứa Thâm, chắc chắn hắn sẽ không miễn phí giao tòa thành này cho gã.
Không có Nghĩ Hậu, lại có Hứa Thâm.
Trừ phi, bọn họ đều biến mất…
Nhưng gã lại không thể làm cho cả hai người bọn họ đều biến mất, vậy chỉ có làm cho cả tòa thành đều biến mất.
Độ khó khi hủy diệt một tòa thành ít hơn độ khó khi tiêu diệt hai quân vương biến thái như bọn họ nhiều lắm.
Ý tưởng này có chút phát rồ, mất trí, nhưng Dạ Thử Vương lại không thèm để ý.
Quân vương vốn vô tình!
Ta đã không chiếm được, thì ai cũng đừng hòng đạt được!
Lúc này, khí tức tản ra trên người gã, rõ ràng là quân vương.
Thời gian quay trở lại vào thời khắc Hứa Thâm đại chiến cùng Nghĩ Hậu—
Sau khi Dạ Thử Vương thoái hoá thành hình thái thứ hai, gã chỉ có thể lùi bước đến một bên xem cuộc chiến, trong lòng kinh hồn táng đảm, nội tâm đầy rẫy bi thương.
Vô số cảm xúc không ngừng xuất hiện, uể oải, thống khổ, oán độc, phẫn hận, vân vân… tràn ngập trong lòng gã.
Những thứ cảm xúc này khiến cho suy nghĩ trong lòng gã vô cùng hỗn loạn.
Sau khi cuộc chiến giữa Hứa Thâm và Nghĩ Hậu trở nên càng ngày càng kịch liệt, bỗng nhiên gã dần dần ý thức được, tòa thành này đã không còn là nơi cho bản thân mình nương náu nữa.
Bởi vì không cần biết là ai trong số hai người kia chiến thắng, đều không tới lượt gã làm vương.
Một khi đã như vậy, gã vẫn còn ở lại chỗ này không phải là chờ chết hay sao?
Vì thế, Dạ Thử Vương lựa chọn lặng yên chạy trốn chết, gã muốn chạy trốn khỏi tòa thành này.
Lợi dụng không gian liên tiếp lóe lên, gã thoát ly chiến trường, nhưng ngay khi đang muốn rời đi thật xa, đột nhiên, gã cảm nhận được bên trong lồng ngực truyền đến từng cơn đau đớn.
Ngay sau đó, toàn bộ những cảm giác bi thống trong lòng lại dần dần biến mất.
Như thể tất cả cảm xúc đang dần dần bị hút ra như nước chảy ngược, thân thể gã lập tức rung động, sùng sục giống như nước sôi, rơi vào trạng thái tan vỡ và tái sinh.
Chỉ ngắn ngủi một lát, thân thể gã lại lần nữa hoàn thành Niết Bàn, từng luồng lực lượng quen thuộc cũng trở về.
Và như vậy, dưới tình huống không người chú ý tới, thân thể gã đã Niết Bàn, lại lần nữa lột xác thành quân vương.
Mà một màn này, chỉ có Tinh Quân cũng rút khỏi chiến trường, đang ở phía xa xa quan sát, chú ý tới.
Ngay khi trở lại làm quân vương, bỗng nhiên Dạ Thử Vương lại nhìn thấy một chút ký ức sắp bị chính mình quên lãng ở trong đầu.
Trong quá khứ xa xôi, suýt chút nữa gã đã bị đại khư ăn luôn, là Nghĩ Hậu màu đỏ tươi cưỡi con khư ngựa trắng buông xuống, cứu vớt gã từ trong miệng khư.
Nghĩ Hậu không có giết chết gã, mà sau khi cô ta chém giết con khư kia, đã lập tức rời đi, chỉ chừa lại cho gã một ánh mắt lạnh như băng.
Những ngày tháng sau đó, Dạ Thử Vương vẫn là hình thái thứ hai, gã lăn lộn trong thành, sống những ngày tháng tương đối yên ổn, mãi cho đến một ngày nào đó của mấy năm sau.