Gã lại lần nữa gặp được một con đại khư.
Con khư kia coi gã là đồ chơi của nó, không có trực tiếp giết chết, mà bắt gã về nhốt lại, phong bế bên trong sào huyệt của khư, để cho con nhỏ của nó đến gặm ăn.
Vốn dĩ đoạn thời gian thống khổ kia, đã sắp bị gã quên đi mất, nhưng vào lúc này, nó lại hiện lên thật rõ ràng.
Lúc ấy, khi thân thể gã bị con khư nhỏ kia gặm ăn sạch sẽ, cuối cùng đã... Niết Bàn.
Sau khi Niết Bàn, gã trở thành quân vương, đã chém giết con đại khư kia, cũng bứng cả sào huyệt của con khư nọ.
Tiếp đó là thực lực địa vị một đường bay vọt, rất nhanh, gã liền kế thừa vị trí của lão thành chủ, lên làm vương thành Bạch Nghĩ.
Ngay thời khắc đó, tòa thành này cũng bị gã thay tên thành Dạ Thử.
Dù Dạ Thử Vương đã lên làm thành chủ, trở thành một vị quân vương cực kỳ dũng mãnh, nhưng nhiều năm sau, tâm thần vẫn một mực không yên.
Mỗi khi nghĩ đến cô gái cưỡi con ngựa trắng cầm trường thương trong tay kia, gã liền cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Loại tư thế nghiền áp tuyệt cường trong nháy mắt khi đối phương chém giết con đại khư kia, đã để lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu trong đáy lòng gã.
Kỳ thực, trong khi còn dừng lại ở hình thái thứ hai, gã cũng từng cảm kích ân cứu mạng của đối phương, nhưng về sau này, khi tấn chức thành quân vương, loại loại tâm tư cảm kích nọ đã sớm bị gã hủy diệt rồi.
Và ở thời điểm đó, mỗi khi gã nhớ tới đối phương, trong lòng đều lo lắng, nếu cô gái kia lại xuất hiện, vị trí thành chủ của gã còn giữ được nữa hay không?
Loại suy nghĩ sầu lo này khiến tâm tình Dạ Thử Vương vô cùng phiền muộn, gã biết đây không phải chuyện tốt, cũng biết có một số việc dù lo lắng thêm nữa cũng vô dụng, chỉ không công tiêu hao tinh lực của chính mình.
Vì thế, gã tự khuyên răn chính mình, tự tay phong tỏa bộ phận trí nhớ kia, chuyển dời tâm tư đến công việc nội bộ, dốc lòng xây dựng tòa thành của mình.
Dần dần, theo hai, ba mươi năm trôi qua, cộng thêm trong lòng cố ý che chắn và phong tỏa, đoạn ký ức xa xăm ấy đã bị gã lãng quên tại nơi sâu thẳm bên trong ký ức, mãi cho đến khi... hiện thực phản chiếu trong tương lai.
Một ngày nào đó, cô gái cưỡi ngựa trắng, cầm thần thương trong tay kia, đã buông xuống ngay trước mặt gã.
Hôm ấy, gã đang đi dạo trong hoa viên, tâm trạng lười biếng, đang cùng người phụ nữ của mình uống một tách trà chiều.
Chờ đến khi cô gái nọ cưỡi ngựa xông đến, yêu cầu gã bước vào Khư giới chiến một trận, bỗng nhiên trong lòng gã dâng lên một loại bất an cực kỳ mãnh liệt.
Chính gã cũng không biết loại cảm giác bất an này, từ đâu mà đến, suy cho cùng, gã cũng đảm nhiệm chức vị thành chủ này được vài chục năm, có kết giao, qua lại cùng những vị quân vương của thành Để khác, bao gồm cả quân vương nội thành, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, dày dặn sa trường.
Bởi vậy, gã cực kỳ tự tin vào năng lực của chính mình. Hơn nữa, năng lực không gian cũng tuyệt đối không yếu!
Nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn luôn thường trực, nó bị gã coi là một loại tín hiệu cảnh báo từ trực giác, vì thế tỏ ra cực kỳ cẩn thận.
Cũng may, loại tâm lý cẩn thận ấy đã cứu vớt gã khỏi trận chiến ngày đó. Kết quả là gã hốt hoảng chạy trốn chết, vội vàng rời khỏi phủ thành chủ.
Đi kèm với hành động chạy trốn đó chính là cơ nghiệp do bản thân trấn thủ vài chục năm đã đổi chủ, từ nay về sau, thành Dạ Thử bị thay tên là thành Bạch Nghĩ.
Sau khi Dạ Thử Vương chạy trốn chết, gã một mực ẩn núp trong thành, mưu đồ kế hoạch Đông Sơn tái khởi, nhưng mỗi khi nghĩ đến Nghĩ Hậu, trong lòng gã luôn dâng lên cảm giác cực kỳ kiêng kị.
Cái loại cảm giác bất an cùng kiêng kị này, thực sự là nói không rõ, giải thích không ra.
Mãi cho đến lần này, khi Nghĩ Hậu màu đỏ tươi buông xuống, cùng với tạo hình giống y chang năm đó, sau lưng khoác một tấm áo choàng màu đỏ tươi, đánh thức phần ký ức mà gã cố ý phong tỏa từ rất lâu trước kia.
Rốt cuộc cũng khiến gã hiểu được, vì sao bản thân vẫn luôn kiêng kị và bất an khi trông thấy Nghĩ Hậu như thế.
Hóa ra cô ta chính là người năm đó!
Là cơn ác mộng ở chỗ sâu trong ký ức của bản thân mình!
Khó trách mỗi lần gã chiến đấu cùng Nghĩ Hậu, đều theo bản năng mà trở nên cực kỳ cẩn thận, cực kỳ sợ hãi, còn chưa giao thủ, khí thế đã yếu hơn ba phần…
Hóa ra toàn bộ mầm mống đại diện cho loại tâm lý này, đã sớm bị cô ta chôn sâu vào trong lòng gã ngay từ quá khứ.
Mà cũng bởi vì loại tâm lý bất an và sợ hãi ấy, đã khiến cho mỗi lần đối mặt với cô ta, gã đều vô cùng cẩn thận, nếu không ngay tại lần đầu tiên giao thủ, gã đã chết rồi.
Bởi vì cực kỳ cẩn thận, mới giúp gã tạm thời sống sót được mấy lần từ trong tay Nghĩ Hậu, hơn nữa cũng vừa vặn là hiệu quả bảo mệnh của năng lực không gian trong tay gã cũng không kém, không lưu lại quá nhiều 'Quá khứ' ở trước mặt Nghĩ Hậu, một kích không trúng liền phát động không gian na di chuyển vị trí, mới không xảy ra chuyện.
"Cô ta xuyên qua từ tương lai, phá hủy cơ hội thành vương của ta trong quá khứ, nhưng bản thân ta đã được định sẵn sẽ thành vương, cô ta phá hư một lần, ta vẫn còn một lần."
"Ta chân chính thành vương, căn bản không phải vì bản thân bị đại khư kia ăn luôn, mà tới sau này bị đứa con nhỏ của con đại khư kia gặm nuốt!"
Trong ánh mắt Dạ Thử Vương lộ ra sát ý, gã mơ hồ ý thức được, tuy năng lực của Nghĩ Hậu cho phép cô ta có thể xuyên về quá khứ, nhưng dường như có một vài thứ lại không thể bị thay đổi.
Cũng giống như Hứa Thâm từng nói, ngay khi cô ta đùa bỡn thời gian, cũng bị thời gian đùa bỡn.
"Cậu gặp phải phiền toái rồi." Trung niên mặt vuông nhìn hai con xác không? lồ đang nhanh chóng lại gần, lập tức nói với Hứa Thâm: "Dường như trong cơ thể hai con xác này vẫn còn giữ lại khư binh, chưa hề bị phá hỏng, khiến cho chúng nó có thể bỏ qua sự ảnh hưởng của năng lực, chỉ có thể dựa vào man lực đánh giết, vô cùng khó đối phó."
Hứa Thâm ngưng mắt nhìn qua, nói: "Mấy người tìm được loại xác cấp bậc này ở đâu?"