Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 842 - Chương 842: Quân Vương Không Nên Thân, Thuộc Hạ Quá Khó Làm!

Chương 842: Quân Vương Không Nên Thân, Thuộc Hạ Quá Khó Làm!
Chương 842: Quân Vương Không Nên Thân, Thuộc Hạ Quá Khó Làm!

"Phanh" một tiếng, cô gái tóc màu lục bị đánh trúng, bắn mạnh ra ngoài, rơi thẳng xuống mặt đất xa xa như ném viên đá xuống nước [1], liên tục lăn lộn hơn mười mét mới dừng lại được, nhìn qua chật vật không chịu nổi.

[1]: còn có nghĩa là tốn công sức, tiền tài nhưng không thu lại được cái gì.

Ở bên kia, tới lúc này, trên người trung niên mặt vuông đã chồng chất vết thương, ông ta bị tầng vảy phủ kín thân thể con kiền thi xà nữ [2] nọ cào trúng, miệng những vết thương này không thể khép lại, máu tươi liên tục chảy ra.

[2]: xà nữ thây khô.

Hứa Thâm khẽ nhíu mày nhìn thấy hai vị quân vương đều rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, gian nan ứng phó.

Hắn từng trông thấy xác đẳng cấp cao, nhưng chưa bao giờ tự mình giao chiến với chúng, không nghĩ tới đám xác này lại khó giải quyết như thế.

Hắn nhìn ra được hai người bên kia không có diễn, bọn họ thật sự rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Dạ Thử Vương coi hai con xác kia là phần chuẩn bị đằng sau, có chỉ số nguy hiểm vượt quá sự liên hợp giữa bốn vương, có thể thấy được hai con xác này rất đáng sợ, có thể làm năng lực của quân vương mất đi hiệu quả.

Phỏng chừng năng lực thời gian của Nghĩ Hậu cũng vô tác dụng.

Không thể làm thời gian ngừng lại, cũng không thể công kích quá khứ của hai con xác.

Chiến đấu như vậy cũng tương đương với bảng trắng [3].

[3]: nôm na là có năng lực mà không dùng được.

Có điều… từ phương thức chiến đấu của cô gái tóc màu lục, có thể thấy được, tuy năng lực của trảm khư giả không thể tác dụng ở trên người xác, nhưng nó lại có thể tác dụng ở trên người của chính mình.

Trường hợp này và tình huống mọi loại năng lực bị giam cầm xung quanh người xác là hai chuyện khác nhau.

Nói cách khác, khi Nghĩ Hậu đối mặt với hai con xác này, cô ta vẫn có thể dùng thời gian gia tốc ở trên người mình, gia tăng tốc độ cho mình, cũng có thể bước vào quá khứ…

Nói cách khác, dù không thể dùng năng lực công kích xác, nhưng ít nhất vẫn đủ khả năng tự bảo vệ mình.

Có điều… cô ta có thể tự bảo vệ mình, lại chưa chắc có thể bảo vệ được tòa thành này.

Đây mà là chuẩn bị đằng sau?

Gọi là đập nồi dìm thuyền mới đúng...

Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, loại chuyện hung hiểm như thế vốn không phải tác phong làm việc của Nghĩ Hậu, lại kết hợp với chuyện Dạ Thử Vương biến mất lúc trước... Xem ra kẻ gây ra chuyện này chính là gã.

Nhưng loại phán đoán này lại tồn tại một điểm vướng mắt.

Nếu Dạ Thử Vương chỉ là hình thái thứ hai, sợ rằng gã còn chưa tới gần hai con xác này đã bị chúng nó đập chết rồi.

Nói cách khác, gã đã trở lại làm quân vương rồi...

Tình huống này cũng chứng minh cho những gì Hứa Thâm từng suy đoán lúc trước là chính xác.

Hóa ra hết thảy mọi điều thuộc sở hữu và kết cục của bọn họ, đều đã được định sẵn từ trước.

"Quá khứ" đã có kết cục, và hình như… dưới tình huống biết được một bộ phận kết cục của quá khứ, cũng có thể biết được tương lai ra sao.

Sưu!

Bóng dáng Hứa Thâm nhoáng lên một cái, đã biến mất tại chỗ.

Bên kia, nhóm hình thái thứ hai, mấy người Tề Hạo, Đằng thống lĩnh đang tụ tập ở một bên quan sát đại chiến giữa hai vị quân vương và xác, cũng lập tức bị thực lực của hai con xác kia dọa sợ.

Lúc trước, thủ đoạn mà những vị quân vương này từng để lộ ra đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, nhưng tới lúc này, khi hai người ấy đối mặt với hai con du thi không? lồ bên ngoài tường, lại biểu hiện vô lực đến thế.

Khó trách bức tường kia lại tồn tại. Phải chăng sự tồn tại của nó là để ngăn cản những thứ như thế này tiến vào bên trong sao?

Không ít người trong đám bọn họ đã từng tuần tra ở ngoài tường, cũng từng săn bắn, và trông thấy du thi, nhưng lại chưa bao giờ được trông thấy loại cấp bậc như thế này.

Ngay khi bọn họ xem đến nhập thần, đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện trên đỉnh đầu cả đám.

Nhìn thấy Hứa Thâm chợt buông xuống, tất cả mọi người đều sợ tới mức giật mình.

Sau khi Nghĩ Hậu mạnh mẽ như thần đã chạy trốn chết, hiện giờ ở trong mắt bọn họ, Hứa Thâm chính là ma quỷ.

"Hứa đội... Giáo hoàng!" Trần Hàn nhìn thấy Hứa Thâm, cũng rất mừng rỡ, gã vội vàng tiến lên quỳ xuống, nhất thời không biết nên xưng hô với Hứa Thâm như thế nào, chỉ có thể chọn lựa một cái thân phận cao nhất trong khả năng nhận thức của gã để gọi đối phương.

Sắc mặt những người khác trở nên vô cùng khó coi, tất cả bọn họ đều hiểu, ở trước mặt Hứa Thâm, chạy trốn căn bản là vô nghĩa.

"Đừng thất thần nữa, mau khởi động pháo Khư Thần và phòng ngự đi." Hứa Thâm lạnh lùng nói.

Tề Hạo ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mắt, ánh mắt đầy rẫy phức tạp. Nói thật, khi nghe được câu nói như vậy, ý niệm thứ nhất nảy sinh trong đầu và từ tận đáy lòng của gã là kháng cự, dù sao người mà gã nguyện trung thành chính là Nghĩ Hậu, đến chết cũng không thay đổi.

Nhưng Đằng thống lĩnh bên cạnh lại thức thời hơn, tuy gã cảm thấy bản thân cũng rất trung thành và tận tâm với Nghĩ Hậu, nhưng vấn đề là chính bản thân Nghĩ Hậu không nên thân… [4]

[4]: nguyên văn 不争气 - bất tranh khí: có thể hiểu là không biết tranh giành, thất bại, không nên thân…

Haizzz… khiến cho đám thuộc hạ như gã thực sự rất khó làm!

"Còn thất thần gì chứ? Không nghe thấy những gì đại nhân vừa nói sao? Nhanh, dự nhiệt cho pháo Khư Thần, chuẩn bị hợp lực cùng phòng ngự, đuổi quái vật đi!" Đằng thống lĩnh lập tức quát mắng mấy tên giáo úy hình thái thứ hai bên cạnh.

Đồng thời trong lòng cũng đang tự trấn an chính mình, mặc kệ là ai làm vương, thứ mà gã nguyện trung thành chính là tòa thành này!

Thiết đảm trung tâm, không thể nghi ngờ! [5]

[5]: thiết đảm (có thể hiểu là kiên cường dũng cảm.)

Nhóm hình thái thứ hai bên cạnh lập tức phản ứng lại, rồi vội vàng bắt tay vào hành động, Đằng thống lĩnh đã lên tiếng, lại thêm uy áp đến từ phía Hứa Thâm, đầu óc bọn họ như một đống hồ nhão [6], chỉ biết giữ lại cái mạng nhỏ trước mắt lại nói sau.

[6]: Ngày xưa, người ta thường làm hồ bằng bột mì, chanh nước vào muối. Mọi người muốn biết đống hồ nhão nó như thế nào thì lên google search cách làm hồ dán giấy nha.

Nhưng đám bí vệ bên người Tề Hạo lại đứng yên không hành động, vẻ mặt đầy lúng túng. Có người lộ ra ánh mắt đen tối, ẩn giấu phẫn nộ, chôn chặt cừu hận xuống đáy lòng, có người thực sự lộ ra vẻ khó xử, cũng có người cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Hứa Thâm.

Bình Luận (0)
Comment