Bởi vì không thể giết chết được hai con xác này, hắn cũng chỉ có thể kéo chúng nó ra ngoài tường, ném đi thật xa thôi.
Cứ như vậy, Hứa Thâm kéo theo hai con quái vật lớn, nhanh chóng theo đường rãnh rời đi, chỉ chừa lại cho đám người đằng sau, một bóng lưng vô địch.
Dạ Thử Vương đang trốn bên trong không gian, lập tức sững sờ.
Sau đó, gã rơi thẳng vào im lặng, thật lâu, thật lâu…
Tại một sườn khác của chiến trường.
Cô gái tóc màu lục cả người đầy thương tích đã phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy bóng dáng Hứa Thâm đã biến mất ở điểm cuối tầm nhìn, đôi mắt cô ấy lóe lên, lập tức cố nén đau nhức trên người, chậm rãi di chuyển về phía biên giới chiến trường.
Đây là cơ hội tuyệt hảo ngàn năm một thuở, bản thân đã thoát ly lĩnh vực suy yếu của Hứa Thâm, nếu chờ Hứa Thâm trở về, muốn chạy trốn cũng không còn cơ hội.
Ngay tại thời điểm cô ấy chuẩn bị xoay người phát lực bỏ chạy thoát thân, rất đột ngột, một giọng nói chợt vang lên bên tai: "Tiểu điềm tâm [1], cô định đi đâu vậy?"
[1]: tiểu ngọt ngào, em yêu.
Toàn thân cô gái tóc màu lục lập tức nổi lên một tầng da gà, hiển nhiên đã bị âm thanh này dọa sợ, cũng bị chất giọng thô kệch, ngả ngớn nọ làm cho ghê tởm.
Cô ấy lập tức quay đầu, và bắt gặp một con quái vật mang hình dáng một con trâu … không biết nó đã ẩn núp bên cạnh cô từ bao giờ rồi.
Là khư thú!
Cô gái tóc màu lục khẽ co rút con ngươi, đây là con khư định nhân lúc cháy nhà đi hôi của?
"Cút!"
Cô không muốn dây dưa cùng loại khư này, bản thân còn muốn chạy, một con khư thú chưa đủ tư cách giữ cô ở lại.
"Tốt nhất là cô đừng lộn xộn." Người đầu trâu cất giọng thân thiết, khóe miệng khẽ nhếch lên, giống hệt một ông chú nhiệt tình: "Tên kia cố ý để cho tôi ở lại nơi này trông chừng cô đó, nếu để cô chạy thoát, tôi biết báo cáo kết quả công tác cho hắn như thế nào?"
Sắc mặt cô gái tóc màu lục khẽ biến, lập tức dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn người đầu trâu: "Anh là khư bên người hắn?"
"Là một trong." Người đầu trâu mỉm cười, sửa lại cho đúng nói.
Sắc mặt cô gái tóc màu lục âm trầm xuống, không ngờ trong lúc đại chiến cùng hai con xác, Hứa Thâm vẫn còn tâm tư chú ý tới cô ấy, thậm chí còn phân ra một con khư đến giám thị.
Cô ấy cười lạnh nói: "Tuy tôi không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để phục tùng anh, nhưng dựa vào một mình anh cũng muốn ngăn tôi lại, đúng là quá coi thường tôi rồi."
"Cô muốn ra tay sao?" Nụ cười trên mặt người đầu trâu càng thêm nồng đậm: "Nói vậy, nếu ngộ thương tới cô, hắn sẽ không quy trách nhiệm cho tôi được."
Cô gái tóc màu lục lười nhiều lời vô nghĩa với đối phương, trực tiếp ra tay luôn.
Tuy lúc này trạng thái của cô không quá tốt, trên người còn bị trọng thương, nhưng ít nhất vẫn có thể sử dụng được năng lực của bản thân, không vô lực như lúc đối mặt với con xác kia và Hứa Thâm.
Kiếm quang hung hăng chém xuống, cô gái tóc màu lục chém thẳng một kiếm lên thân thể người đầu trâu nhưng người đầu trâu kia chẳng những không tránh né, ngược lại còn nhếch miệng nói: "Không nghe lời sao..."
Cô gái tóc màu lục cảm nhận được tình huống không thích hợp.
Và y như rằng, một khắc sau, thân thể người đầu trâu trước mặt cô ấy dần dần bành trướng lên, tiếp đó, một luồng năng lực khủng bố đã được âm thầm tích lũy từ lâu, trùng kích tới.
Thứ năng lượng này bộc phát ngay từ trong thân thể người đầu trâu!
Ngũ trọng linh hồn tự bạo!
Chỉ trong nháy mắt, sóng xung kích khủng bố đã khuếch tán ra ngoài, tập kích không phân biệt!
Cô gái tóc màu lục nắm giữ năng lực không thể lựa chọn, nhưng đứng trước loại công kích dàn trải cân bằng trong toàn bộ phạm vi bao trùm thế này, lựa chọn vốn là chuyện không chút ý nghĩa, hơn nữa, lực lượng trùng kích trong khoảng cách gần như thế, chẳng khác nào đạn hạt nhân nổ mạnh
Con ngươi trong mắt cô gái tóc màu lục co rút lại, chỉ cảm thấy cái đầu quay vù vù.
Nửa phút sau, linh hồn người đầu trâu đã tái sinh bên trong thân hình cực lớn, trên tay mang theo một bóng người mềm mại đang hôn mê, như mang theo một con sâu tơ trên lá non: "Thật sự muốn ăn luôn mà..."
Ngoài tường, Hứa Thâm kéo hai con xác dọc theo đường rãnh, đi ra ngoài tường.
Quả nhiên, vách tường tại mã khu số 6 đã vỡ tan, bị một luồng lực lượng sắc bén cắt ra một lỗ hổng lớn.
Loại mặt cắt và lực phá hoại này làm Hứa Thâm liên tưởng tới năng lực của Dạ Thử Vương.
Hiển nhiên hết thảy mọi chuyện này đều do gã kia làm cả.
Hơn nữa căn cứ theo phạm vi phá hư, có vẻ đối phương đã có lại lực lượng quân vương rồi.
Tình huống này cũng củng cố thêm suy đoán của Hứa Thâm về năng lực trong tay Nghĩ Hậu lúc trước.
Hắn không hề ngừng lại, đã nhanh chóng vượt qua tường cao, kéo theo hai con xác đi ra nơi hoang dã bên ngoài tường, sương mù ở nơi này càng thêm nặng nề, dày đặc. Thật nhiều sương mù tụ tập đến bên cạnh Hứa Thâm, ý đồ chữa trị cho hai con xác.
Nhưng cánh tay Hứa Thâm vung lên, dùng thân thể hai con xác xoay vòng vòng vài lần, tạo nên một cơn lốc cực mạnh, xua tan không ít sương mù chung quanh.
Chờ sau khi chạy ra ngoài tường chừng mười dặm, Hứa Thâm mới ngừng lại, bàn tay vung lên, ném bay thằn lằn đầu người ra ngoài.
Sau đó, hắn xoay người nhìn kiền thi xà nữ bị thương, rồi không chút do dự, trực tiếp nhảy tới, nắm tay cực lớn đánh ra tam trọng quyền bạo.
Tiếng âm bạo gào thét, truyền xa tới mười mấy dặm trong khung cảnh yên tĩnh ngoài tường, Hứa Thâm nện một quyền lên đầu kiền thi xà nữ, đập nát nó ra.
Tiếp theo, bàn tay to của hắn lập tức xoắn lại, vặn vẹo bộ thân thể trong tay như đang vắt khô quần áo, mạnh mẽ xé rách, trực tiếp vặn đứt thành hai đoạn.
Không người nào có thể trông thấy một màn huyết tinh khủng bố này, chỉ có mẹ con Hải Tước đang ở bên trong thân thể Hứa Thâm, yên lặng chăm chú nhìn vào.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã tách rời con kiền thi xà nữ kia, và từ bên trong thân thể của nó, hắn trông thấy một viên nhãn cầu màu đen, ẩn chứa khư lực đậm đặc.
Hắn biết, đây là khư binh nguyên thủy ẩn chứa trong cơ thể chúng nó.
Hứa Thâm trực tiếp lấy viên nhãn cầu nọ ra.
Nhãn cầu này chỉ có kích cỡ bằng mắt người bình thường, nó nằm giữa những ngón tay không? lồ của hắn nhìn y như một hạt cát.