Máu thịt nhúc nhích, Hứa Thâm để cho Hải Tước thu hồi kiện khư binh nọ giúp hắn.
Sương mù chung quanh ầm ầm kéo tới, nhanh chóng tụ tập lại trên phần bị đứt của kiền thi xà nữ.
Hứa Thâm không để ý đến nó, lập tức phóng đến một sườn khác, sương mù nơi đó đã phai nhạt đi rất nhiều, thương tích trên thân thể thằn lằn đầu người đã khép lại không ít, nó lập tức lao về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm hung hăng đá một cước qua, trực tiếp đá cho cái đầu của con thằn lằn đầu người nọ lật nghiêng qua một bên. Sau đó, hắn sải bước leo thẳng lên người nó ngồi, liên tiếp nện xuống bảy, tám lần tam trọng quyền bạo, dưới thân đã trở thành một bãi máu thịt mơ hồ.
Hứa Thâm tìm được một đoạn tổ chức ướt át nhuyễn thể, thô dài bằng cánh tay người thường, ẩn chứa khư lực đậm đặc, từ bên trong phần cột sống đã vỡ thành mảnh nhỏ của thằn lằn đầu người, hiển nhiên đây là một kiện khư binh.
Máu thịt trong bàn tay mấp máy, nhanh chóng hấp thu loại khư binh này vào trong thân thể.
Sau đó, hắn túm lấy con thằn lằn đầu người máu thịt mơ hồ đang nằm dưới đất, xoay người trở lại trước mặt kiền thi xà nữ. Lúc này, thân thể kiền thi xà nữ đã khép lại hơn phân nửa.
Hứa Thâm trực tiếp vượn tay tóm lấy phần cổ của nó, rồi cứ như vậy, hắn túm lấy hai con xác đi thẳng vào chỗ sâu trong sương mù dày đặc.
Phạm vi hoạt động của mấy con xác này khá rộng, Hứa Thâm hy vọng có thể ném chúng nó đến một nơi xa xôi hơn, tránh một lúc nào đó, hai con này lại du đãng trở về khu vực bên cạnh tường ngoài, thậm chí là trực tiếp vào thành.
Hắn liên tục đi thêm mười mấy dặm nữa, ven đường nhìn thấy không ít xác, cấp bậc cao thấp không đồng nhất, có con du đãng giữa hiện thực và tầng nông trong Khư giới, có con không ngừng lắc lư giữa tầng hai, tầng ba trong Khư giới, nhưng không nhìn thấy xác ở tầng thứ tư.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã chạy thẳng tới gần một khu rừng rậm, khoảng cách này cũng tạm đủ rồi, hắn lập tức ném hai con xác vào trong đó.
"Nghe nói mỗi tòa trong tám đại thành Để đều cách xa nhau một đoạn đường dài chừng trăm dặm, phỏng chừng vượt qua mảnh rừng rậm này, là một tòa thành Để khác rồi..."
Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, hắn ném hai cái xác kia ở chỗ này, rất có khả năng sẽ ném đến khu vực phụ cận thành Để khác, nhưng hắn lại không để ý được nhiều như vậy.
Không biết bản đồ ngoài tường, Hứa Thâm cũng không dám mạo muội đi loạn chung quanh, dù hắn đã trở thành quân vương, nhưng ở ngoài tường vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Nghe người trong hội Hỗ Trợ Linh Bí nói, trước kia từng có quân vương ôm theo ý định đi du lịch ngoài tường, vẽ ra bản đồ thế giới, nhưng đối phương đã mất tích rồi.
Hiện giờ, Hứa Thâm vừa trở thành quân vương, còn rất nhiều tin tức mà hắn không hiểu rõ được, cũng may bên người hắn có Hạ Thông.
Sưu!
Hứa Thâm nhanh chóng quay về.
Mà không lâu sau khi hắn xoay người rời khỏi, đột nhiên trong mảnh rừng rậm tối đen kia, truyền đến hai tiếng rống giận thê lương và kêu rên thảm thiết.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã trở về trong tường.
Theo đường rãnh, hắn đi tới chiến trường.
Quân đội vẫn ở lại nơi này, chưa không rút lui đi, ngược lại, bọn họ dứt khoát đóng quân tại chỗ, cùng đợi Hứa Thâm trở về.
Không có Hứa Thâm ra lệnh, Đằng thống soái cũng không dám tự tiện hành động.
Hiện giờ Nghĩ Hậu đã thua, tuy gã cũng không biết Nghĩ Hậu còn có thể lật bàn hay không, nhưng ít nhất là trước mắt gã cần phải phục tùng Hứa Thâm, nếu không… chỉ sợ gã sẽ không chịu đựng được cho đến khi Nghĩ Hậu lật bàn, mà bản thân đã bị lấy ra hiến tế trước một bước rồi.
Nhóm bí vệ Tề Hạo lại bị đám giáo úy hình thái thứ hai trong quân đội bao vây xung quanh.
Đây là hành động biểu thị lòng trung thành mà Đằng thống lĩnh làm cho Hứa Thâm thấy.
Đối với chuyện này, nhóm bí vệ Tề Hạo cũng không phản kháng, Hứa Thâm kia nắm giữ loại lực lượng khủng bố như Thần, đã lưu lại ấn tượng khó có thể xóa nhòa trong lòng bọn họ.
Bọn họ muốn trốn, nhưng phải trốn tới đâu?
Ngoại trừ nội thành, phỏng chừng không còn bất cứ nơi nào có thể che chở cho bọn họ nữa.
Hứa Thâm trông thấy người đầu trâu, cùng với cô gái tóc màu lục đang hôn mê trong tay gã.
Xem ra cô gái này không có nghe lời.
Hứa Thâm tiến lên, tát cho cô gái tóc màu lục hai cái, gọi cô ấy tỉnh lại.
Cảm nhận được cơn đau rát bỏng trên mặt mình, cô gái tóc màu lục ngơ ngác một hồi, mới nhìn rõ Hứa Thâm trước mắt, sắc mặt không khỏi khẽ biến, cả người lập tức trở nên căng thẳng theo bản năng, lỗ chân lông co rút lại, nhưng sau đó, tự bản thân cô ấy lại ý thức được, ở trước mặt Hứa Thâm, phòng bị vốn không có ý nghĩa.
Nhất là lúc này, khoảng cách giữa hai bên quá gần, phạm vị chỉ vỏn vẹn bằng chiều dài một cánh tay.
"Cậu muốn xử lý tôi như thế nào?" Cô gái tóc màu lục đã tỉnh táo lại, gương mặt không có chút kinh hoảng nào, chỉ lặng lẽ nhìn Hứa Thâm.
Cô ấy biết cầu xin tha thứ cũng vô dụng, quân vương chỉ nói lợi ích mà thôi.
Hứa Thâm chưa giết chết cô ấy ngay, nghĩa là cô ấy vẫn có tác dụng với hắn.
Hứa Thâm không trả lời, lại hờ hững nói: "Hạ Thông!"
Rất nhanh, một bóng dáng trong suốt đã bay ra từ trong cơ thể người đầu trâu, xuất hiện bên cạnh Hứa Thâm.
"Tra xét trí nhớ của cô ta, rồi phục chế tất cả chuyển lại cho tôi." Hứa Thâm nói.
Cô gái tóc màu lục sửng sốt, cô ấy không nhìn thấy Hạ Thông, bởi vậy loại hình ảnh trước mắt, rất giống như Hứa Thâm đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng hiển nhiên là không thể xảy ra tình huống đó rồi, chỉ có thể nói rằng, bên cạnh nơi này, có tồn tại một thứ mà cô ấy không thể nhìn được.
Cảm nhận vốn không phải phương diện mà cô ấy am hiểu, kể cả khi bản thân đã là quân vương, thì với những thứ chính mình không biết, trong lòng vẫn dâng lên một chút cảm giác sợ hãi, kinh hoàng.
Hạ Thông gật gật đầu, đã nhanh chóng chui vào trong đầu cô gái tóc màu lục.
Không bao lâu sau, gã lập tức xem xong toàn bộ ký ức, và phục chế, sau đó chui ra, đứng trước mặt Hứa Thâm.
Hứa Thâm quan sát thật nhiều ký ức vừa được Hạ Thông truyền tới, từ bên trong này, hắn thấy được cả cuộc đời đặc sắc của cô gái tóc màu lục.