Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 848 - Chương 848: Tôi Có Thể Đạt Được Hết Thảy Mọi Thứ Của Cô, Vì Sao Còn Muốn Hợp Tác Với Cô?

Chương 848: Tôi Có Thể Đạt Được Hết Thảy Mọi Thứ Của Cô, Vì Sao Còn Muốn Hợp Tác Với Cô?
Chương 848: Tôi Có Thể Đạt Được Hết Thảy Mọi Thứ Của Cô, Vì Sao Còn Muốn Hợp Tác Với Cô?

**Cảnh báo: chương này khá là kinh… Đừng ăn gì khi đọc**

Cô gái tóc màu lục này có xuất thân cũng không thấp, vốn là tiểu thư hào môn, nhưng gia đạo sa sút, mới ngoài ý muốn bị cuốn vào các loại sự kiện nguy hiểm, rồi gặp phải khư, thậm chí trong quá trình này, còn có một đoạn thời gian được ghi chép lại rằng cô ấy từng bị bắt xuống thế giới ngầm, rồi mua bán công khai.

Có lẽ cũng vì đoạn ký ức bi thảm này, nên sau khi cô ấy trở thành hình thái thứ hai, đã để lộ ra loại năng lực đặc thù không thể lựa chọn kia. Nhưng đương nhiên, ở giai đoạn hình thái thứ hai, tác dụng của loại năng lực này còn tương đối bình thường.

Cũng trong phần trí nhớ này, Hứa Thâm đã trông thấy diện mạo của thành Hải Điểu, cùng với đủ loại chế độ hỗn loạn và giai cấp sâm nghiêm.

Chế độ quản lý ở nơi đó, càng thêm lãnh khốc.

Ba vị quân vương cùng thống trị, nghĩa là bọn họ phân chia một tòa thành thành ba phần, cô gái tóc màu lục cùng một vị quân vương khác âm thầm liên minh, đối kháng với vị quân vương thứ ba.

Vị quân vương thứ ba này cũng là quân vương mạnh nhất của thành Hải Điểu.

Nhìn từ bên ngoài, thế cục tại tòa thành này chính là thế chân vạc, nhưng trên thực tế, lại chính là nông dân âm thầm minh bài đấu địa chủ [1].

[1]: nghĩa là trước khi ván bài bắt đầu, một bên cho đối phương nhìn thấy tất cả bài của mình, trong khi bản thân lại không thể nhìn thấy bài của đối phương, đổi lại, có thể gia tăng gấp đôi điểm tích lũy.

Ngoại trừ chuyện này, bên trong còn có một bộ phận ký ức về ngoài tường, cùng với trí nhớ về mỗi một vị quân vương, về nội thành.

Đương nhiên, nó đã lấp đầy khá nhiều lỗ hổng tri thức trong đầu Hứa Thâm.

"Cậu đang lục lọi trí nhớ của tôi?" Cô gái tóc màu lục sợ hãi nhìn Hứa Thâm, cô ấy cảm nhận được, dường như vừa nãy có một thứ gì đó, đã xâm nhập vào trong đầu mình, loại cảm giác này thực vi diệu, dù sao cũng là quân vương, đương nhiên cô ấy phải có đặc tính nhạy bén này.

"Trí nhớ chính là một bộ phận, thân thể của cô cũng là của tôi." Hứa Thâm lạnh lùng nói.

Sắc mặt cô gái tóc màu lục đại biến, cô ấy không nhịn được, lập tức lui về phía sau hai bước, nói: "Tôi nguyện ý hợp tác với cậu, cậu muốn tôi phối hợp như thế nào cũng được."

Bản thân cô ấy vốn là quân vương, vốn mang theo loại tư thế cao cao tại thượng, nhìn xuống những người khác, nhưng hiện giờ, đối phương là dao thớt chính mình là thịt cá, có thể co có thể duỗi mới là bản lĩnh.

"Tôi có thể đạt được hết thảy mọi thứ của cô, vì sao còn muốn hợp tác với cô?" Hứa Thâm hỏi lại.

"Phốc" một tiếng, thanh kiếm gãy bỗng nhiên đâm xuyên qua phần cổ của cô gái tóc màu lục.

Sau đó, cắt chéo xuống, một mảnh đầu bay ra.

Hứa Thâm tiện tay tóm lấy, bắt được cái đầu vừa mới bay ra kia.

Lúc này, cô gái tóc màu lục còn chưa chết, thân thể quân vương vốn không phải bộ thân thể ban đầu, mà đã trải qua Niết Bàn tái sinh rồi, theo một loại ý nghĩa nào đó, thân thể của bọn họ đã siêu thoát phàm nhân, không còn là thân thể máu thịt đơn thuần nữa.

Bởi vậy kể cả khi trái tim bị đâm thủng, cũng không đáng ngại. Những bộ phận kiểu này, chẳng qua chỉ tuân theo sơ đồ cấu tạo của thân thể ban đầu mà thiết lập nên thôi, bọn họ hoàn toàn có thể phân phối phần hạch tâm trong thân thể của chính mình đến các bộ phận quan trọng khác.

Ví dụ như đại não, có thể chịu tải trí nhớ.

"Vì sao?"

Cô gái tóc màu lục kinh sợ nhìn Hứa Thâm, trong lòng có chút khó hiểu, nếu Hứa Thâm muốn giết cô ấy, vì sao lúc trước hắn lại lựa chọn giữ mạng cho cô ấy?

Hứa Thâm không nói gì, chỉ ra tay thật nhanh, đầu tiên là tách chiến giáp trên người đối phương xuống, sau đó bổ lồng ngực, xé rách thân thể.

"Bởi vì bảo đảm chất lượng." Hứa Thâm nói: "Lúc trước chỉ đơn thuần là không rảnh thôi, chứ không phải cô vẫn còn giá trị lợi dụng."

Cô gái tóc màu lục vô cùng tức giận, trên bộ thân thể đã bị xé rách, lập tức bộc phát ra khư lực tận trời, ý đồ phản kháng, nhưng dưới ảnh hưởng của lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn, rất nhanh loại hành vi phản kháng này đã bị ngăn chặn, sau đó bị hoàn toàn áp chế.

Hứa Thâm vứt cái đầu trên tay cho một cái đầu phụ nữ máu tươi đầm đìa vừa nhô lên khỏi bờ vai mình, thản nhiên nói: "Đưa cho cô."

"Cám ơn." Hải Tước dịu dàng mà lễ pháp đáp lại.

Sau đó, bà ấy đưa tay tiếp được cái đầu nọ, máu tươi chảy đến, chậm rãi bao phủ gương mặt phẫn nộ, cực kỳ không cam lòng của cô gái tóc màu lục.

Âm thanh nhai nuốt và ăn uống vang lên.

Không bao lâu sau, bên ngoài căn phòng nhỏ hắc ám, một bóng dáng thon thả mảnh khảnh vừa trống rỗng xuất hiện trong bóng đêm.

Dường như cảm nhận được ánh sáng ấm áp bên trong căn phòng nhỏ ấy, bóng dáng này chậm rãi ghé sát vào, hào quang chiếu rọi lên mái tóc, đó là một mái tóc dài màu xanh biếc rối tung xõa trên bờ vai.

Nhưng vẻ mặt của cô ấy lại chết lặng, mang theo vài phần hoang mang, bối rối.

"Hoan nghênh..."

Cánh cửa trước mặt hé ra một khe hở, một khuôn mặt dịu dàng lộ ra bên cạnh cánh cửa, dịu dàng nhìn vị khách mới trước mặt.

Nhận được lời mời của đối phương, bóng dáng thon thả này chậm rãi giẫm lên bậc thềm, đi vào trong cửa.

Vậy là ở bên cạnh cái bàn gỗ ban đầu, lại có thêm một bóng người.

"Có thể cho tôi một miếng hay không?" Người đầu trâu nhìn cảnh tượng ăn uống thả cửa, hưởng thụ sung sướng trước mắt, có chút thèm.

Hứa Thâm đờ đẫn ngẩng đầu, lập tức liếm đi chút nước tương còn sót lại trên khóe miệng, sau đó chọn lựa một miếng cực nhỏ, nhưng lại là bộ phận hạch tâm, cũng là một đoạn lạp xưởng lỏng màu mỡ, bên trong được nhồi thật nhiều nhân dính nhầy no đủ.

Phần nhân này ẩn chứa khư lực và dinh dưỡng vô cùng phong phú.

Nhìn thấy dáng vẻ thèm khát của người đầu trâu, Hứa Thâm chỉ hờ hững liếc mắt nhìn gã một cái, rồi nói: "Chuyện lúc trước còn chưa tính sổ với anh đâu."

Sắc mặt người đầu trâu khẽ biến, gã lập tức cười ngượng ngập nói: "Chuyện lúc trước toàn bộ đều là hiểu lầm mà. Tại tôi cho rằng cậu đã chết rồi, ai có thể ngờ được (tên nhóc chết tiệt cậu lại khó chết đến thế) cậu phúc vận lớn như vậy. Lại nói tiếp, lúc trước khi tiểu điềm tâm này muốn chạy trốn, là tôi giữ cô ta ở lại đó..."

Mặt Hứa Thâm vẫn không chút thay đổi, coi như không thèm để ý tới gã.

Bình Luận (0)
Comment