Người đầu trâu thấy năn nỉ Hứa Thâm không có kết quả, lại chuyển ánh mắt sang vợ con nhà mình cũng đang hưởng dụng bữa ăn ngon kia.
Hải Tước không thèm nhìn ánh mắt cầu xin của gã, trong khi Linh Lục lại hì hì cười, rất nể tình kéo ra một miếng nhỏ, đưa cho gã.
Người đầu trâu vô cùng mừng rỡ, người ta vẫn nói con gái nhỉ là tiểu áo bông của ba ba, quả nhiên là nói rất đúng.
Nhưng đang lúc gã đưa tay ra muốn nắm lấy, Linh Lục lại rụt về nhanh như tia chớp, còn trực tiếp nhét thẳng miếng nhỏ kia vào trong miệng của mình, hì hì cười nói: "Hương vị cực kỳ ngon nha."
Hừ, cái áo may ô rách chết tiệt này [1]... Trong lòng người đầu trâu lập tức sôi trào tức giận, gã biết mình vừa bị nhóc con kia trêu chọc rồi.
[1]: bên trên ngỡ là áo bông nhỏ, làm ấm áp cả cõi lòng, thì bên dưới mới biết chỉ là cái áo may ô rách, áo may ô đã mỏng, đã 3 lỗ lại còn rách nữa thì mọi người hiểu là nó lạnh lẽo đến mức nào rồi đấy.
"Không có công lao cũng có khổ lao, hãy cho tôi một chút đi mà, một ngón tay để mút mút cũng được." Người đầu trâu mang theo vẻ mặt đau khổ cầu xin nói.
Ở trước mặt mỹ thực, không tồn tại tôn nghiêm.
Hoặc là nói, khư cũng không biết tôn nghiêm là cái gì, cho nên thứ mà bọn họ quan tâm tới chỉ là vui và không vui thôi.
Mà không thể nghi ngờ rằng, hưởng dụng mỹ thực chính là loại chuyện làm cho người ta cảm thấy vô cùng sung sướng và vui vẻ.
Hứa Thâm liếc mắt nhìn gã một cái, cuối cùng cũng tiện tay chặt đứt một ngón tay vứt cho.
Đối với con trâu này, hắn giữ gã lại vì vẫn còn tác dụng quan trọng, coi như áp dụng chế độ cây gậy và củ cà rốt đi.
Về phần trong lòng người đầu trâu có tồn tại những tư tưởng mặt trái kiểu như căm thù, oán hận… với hắn hay không, Hứa Thâm chẳng thèm để ý tới.
Nếu không có lực lượng... Đừng nói là con trâu khư, mẹ con Hải Tước cũng muốn gặm ăn hắn.
Rất nhanh, cô gái tóc màu lục đã bị phân thây hầu như không còn.
Tới đây, cuộc chiến tranh đoạt giữa Dạ Thử Vương và Nghĩ Hậu, cũng tạm thời tuyên cáo chấm dứt.
Hứa Thâm biết, chiến dịch lần này còn chưa hạ xuống dấu chấm tròn, mà hồi kết thúc sẽ phát sinh vào một tháng sau, ngay tại thời khắc Nghĩ Hậu màu đỏ tươi chân chính trở về từ biển khư kia.
Không thể không nói, đúng là thực lực của quân vương vượt xa mức bình thường.
Bởi vì một hồi đại chiến kích liệt như thế, còn kéo dài liên tục cho đến hiện tại, vậy mà chỉ có duy nhất một vị quân vương ngã xuống thôi.
Vị Tinh Quân kia đã sớm bỏ chạy từ lâu rồi.
Mà Dạ Thử Vương cũng ẩn mình tại một nơi nào đó không ai biết rồi.
Hứa Thâm biết người này đã khôi phục lại chiến lực quân vương, bởi vậy, nếu đối phương một lòng muốn che giấu, hắn cũng rất khó tìm ra được, trừ phi đối phương ẩn giấu ở ngay bên cạnh người hắn.
Nhưng… có vẻ như khi Hứa Thâm mượn dùng năng lực của cô gái tóc màu lục, hắn vẫn có thể tìm được kẻ này.
Suy cho cùng, đối phương còn nợ thù lao của hắn mà...
Về phần trung niên mặt vuông bị xác nuốt ăn đi kia, Hứa Thâm biết đối phương không chết.
Bởi vì lúc trước, khi hắn tách rời cái xác nọ, lại không thể tìm được hài cốt của vị quân vương kia.
Tuy ở trước mặt Nghĩ Hậu, đối phương biểu hiện khá là vô lực, thậm chí còn không thể làm bị thương cô ta, nhưng trên phương diện bảo mệnh, người này lại không hề thua kém cô gái tóc màu lục và Tinh Quân.
Dù sao đối phương cũng là phó thành chủ thành Sơn Hỏa.
Thậm chí trong chuyện đối phương bị con xác nọ ăn luôn vẫn còn tồn tại nghi vấn khá lớn, khả năng cao là người này cố ý làm như vậy, để nhân cơ hội này rời khỏi chiến trường, tránh làm cu li không công cho Hứa Thâm.
Nhưng Hứa Thâm lười so đo với ông ta.
Thành Sơn Hỏa cũng được, thành Hải Điểu cũng được, kiểu gì hắn cũng tới tận nơi tận tình thăm hỏi.
Hơn nữa, hắn sẽ khởi hành sớm thôi, trong tương lai không xa.
Và trước đó, hắn nhất định phải ổn định thành Bạch Nghĩ.
Chờ sau khi thân thể cô gái tóc màu lục hoàn toàn bị ăn sạch, Hải Tước cũng co rút lại vào trong cơ thể Hứa Thâm. Tuy người đầu trâu còn chưa được tận hứng, nhưng gã cũng theo Hải Tước, chui vào trong thân thể Hứa Thâm.
Hứa Thâm xoay người đi đến trước mặt đám hình thái thứ hai bên kia.
Nhìn thấy Hứa Thâm đi tới, đám hình thái thứ hai, bao gồm cả Đằng thống lĩnh đều cuống quít quỳ xuống, âm thanh khôi giáp "soạt soạt" vang lên cùng một lúc, có chút dễ nghe.
Hình ảnh Hứa Thâm phân thây một vị quân vương, tuyệt đối đã tạo thành đả kích cực kỳ nghiêm trọng cho nhóm hình thái thứ hai này, thậm chí trong đầu bọn họ còn không có nổi một chút ý niệm phản kháng.
Chỉ có nhóm bí vệ Tề Hạo bên kia vẫn thiết cốt boong boong đứng thẳng, nhưng sắc mặt tất cả đều tái nhợt, giống như một bộ tử thi, hoặc giống như một người sắp chết lại nhìn thấy Tử Thần đang đứng ngay trước mắt mình.
"Quả nhiên nhóm bí vệ mà Nghĩ Hậu bồi dưỡng đủ trung thành." Hứa Thâm nhìn lướt qua những bí vệ này, vậy mà không có một người nào đứng ra đầu hàng phản bội, xem ra Nghĩ Hậu huấn luyện bọn họ cực kỳ thích hợp.
"Hạ Thông." Hứa Thâm kêu gọi.
Hạ Thông chui ra từ trong thân thể người đầu trâu: "Ừm?"
"Sửa chữa ký ức của bọn họ, thay thế vị trí của Nghĩ Hậu ở trong đầu bọn họ thành tôi." Hứa Thâm nói: "Làm hoàn hảo một chút."
Hạ Thông cười khổ, hiện tại gã đã bị Hứa Thâm giam cầm ngay bên người, cũng trở thành công cụ nhân tùy thân trong tay Hứa Thâm, tuy rất bất đắc dĩ, nhưng gã cũng chỉ có thể nghe theo.
Rất nhanh, ký ức của toàn bộ nhóm bí vệ, bao gồm cả Tề Hạo, lão Khương đều bị xuyên tạc.
Để hoàn thành những lời mà Hứa Thâm dặn dò, đoạn ký ức trong đầu bọn họ đều bị Hạ Thông trực tiếp hủy diệt đi, sau đó, chính tay gã một lần nữa biên soạn lại ký ức cho bọn họ, toàn bộ quá trình đều lặng yên không tiếng động.
"Chúc mừng ngô vương chiến thắng trở về, đánh lui bại vương, che chở cho nhóm thuộc hạ!" Sau khi ký ức trong đầu bị sửa chữa, nhóm bí vệ Tề Hạo lập tức quỳ xuống, vẻ mặt đầy kích động hành lễ.
Động tĩnh như thế khiến cho đám hình thái thứ hai, bọn Đằng thống soái ở bên cạnh đều sợ tới mức nhảy dựng lên.