Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 851 - Chương 851: Hy Sinh Vì Chính Nghĩa, Chết Thì Có Làm Sao?

Chương 851: Hy Sinh Vì Chính Nghĩa, Chết Thì Có Làm Sao?
Chương 851: Hy Sinh Vì Chính Nghĩa, Chết Thì Có Làm Sao?

"Tôi tìm được rồi!" Rất đột ngột, một âm thanh mừng rỡ vang lên.

Trong một văn phòng nào đó thuộc sở Thủ Vệ Thành Bang, khu Hắc Quang, một thủ vệ tuổi còn trẻ bỗng nhiên đứng dậy khỏi chồng hồ sơ thật dày trước mắt, vẻ mặt đầy mừng rỡ.

"Cậu tìm được cái gì vậy?" Một thủ vệ đồng nghiệp khác đang ngồi bên cạnh gã, lập tức kinh ngạc hỏi. Rồi chờ đến khi người này nhìn thấy xấp hồ sơ chồng chất trước mặt thanh niên kia, mới giật mình đi tới: "Cậu vẫn đang điều tra chuyện đó sao? Tôi đã nói với cậu rồi, những thứ này đều là vụ án không tìm được đầu mối, gần như không thể kết án được, kể cả khi có chứng cứ để kết án... Cũng không kết được án."

"Chứng cớ vô cùng xác thực, vì sao không thể kết án?" Trong mắt thanh niên kia nở rộ một vầng hào quang sáng quắc, nói: "Kể cả khi hắn có trong tay quyền thế ngập trời thì đã làm sao? Đứng trước bằng chứng như núi, chẳng lẽ hắn còn có thể mua được mọi người? Chỉ cần là kẻ trái pháp luật, nhất định sẽ lưu lại bản ghi chép. Dù hắn có thể mua chuộc được một nhóm người, tôi vẫn không tin hắn còn có thể mua chuộc được chánh án tối cao!"

"Nhưng … nếu thực sự vì chuyện này mà làm ầm ĩ tới tận chánh án tối cao bên kia, dường như có chút không tốt đâu? Tôi khuyên cậu một câu, về loại chuyện này, tốt nhất là cậu hãy đi tìm thầy của mình thương lượng một chút trước đã. Cậu được ông ấy dẫn vào nơi này, dù cậu không suy nghĩ cho bản thân, cũng nên suy nghĩ cho thầy của mình một chút, đừng làm liên lụy tới ông ấy."

Đồng nghiệp khác lại cất tiếng nói đầy thâm ý: "Người ta không có khả năng giải quyết chứng cớ, nhưng lại có thể giải quyết cậu."

"Công chính, anh dũng, khiêm tốn, vinh dự, hy sinh, thành thực, cảm thông, tinh thần!" Thanh niên nọ lộ ra ánh mắt kiên nghị, nói: "Đừng quên những lời mà huấn luyện viên từng nói. Chức trách của những kỵ sĩ thủ hộ chúng ta chính là bảo vệ cả tòa thành này, để cho vụ dân ở nơi này có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, để cho bình dân ở nơi này cùng chung tay tuyên dương chính nghĩa, vì phú hào quét sạch mọi dơ bẩn, giữ gìn và bảo vệ quang minh trên đời!"

Ánh mắt người đồng nghiệp hơi lóe sáng, tựa như đã bị lời nói của đối phương làm rung động, trong ánh mắt mang theo một tia hồi ức.

Những năm tháng thanh xuân khi bản thân còn làm thủ vệ thực tập.

Thật là hoài niệm.

Nhưng sau khi bản thân rời khỏi huấn luyện doanh, mới phát hiện ra những thứ mà huấn luyện viên từng dạy trước đó, tồn tại đủ thứ xung đột với hiện thực bên ngoài.

Có vài thời điểm, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy vụ dân 'An tâm chìm vào giấc ngủ'.

Cũng chỉ có thể nhìn thấy bình dân nhận được 'Chính nghĩa'.

Ngoại trừ chuyện này, công việc mà bọn họ cần phải làm nhiều hơn chính là dọn dẹp hàng đống thứ 'Không sạch sẽ' cho đám phú hào!

"Tuân theo cái tâm công chính, nhưng cũng phải làm chuyện mà bản thân đủ khả năng, đừng có miễn cưỡng chính mình." Hồi lâu sau, người đồng nghiệp nọ mới nói được một câu như vậy.

Đây cũng là đạo xử thế mà bản thân đã lĩnh ngộ được sau nhiều năm phá án.

Lòng mang chính nghĩa, nhưng phải biết mở một mắt nhắm một mắt.

Nếu cả hai mắt đều mở, cũng tương đương với bản thân cách cái chết không xa.

"Những chuyện tôi đang làm hiện tại chính là những chuyện tôi đủ khả năng làm!" Á nh mắt thanh niên nọ đầy vẻ khẳng định, nói: "Mất chừng ba tháng, tôi một mực điều tra người này, mới biết được sau lưng hắn có liên lụy đến thế lực thật lớn, nhưng hắn đã giết người, giết người chính là phạm tội! Mặc kệ hắn có địa vị gì, mặc kệ hắn là ai, đều không thể coi thường mạng người. Hiện tại tôi đã sưu tầm đủ chứng cớ, sẽ chia ra làm nhiều bản ghi chép, bí mật chuyển giao cho vị chánh án giỏi nhất bên kia!"

"Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, nếu tôi xảy ra chuyện, những tài liệu này sẽ được ủy thác cho người ta, họ sẽ tiếp tục hoàn thành chức trách của tôi!"

Đồng nghiệp không ngờ đối phương lại quyết tâm lớn đến vậy, sắc mặt khẽ biến, nói: "Cậu phải nghĩ cho kỹ đó, dường như ngọn nguồn gây nên hỗn loạn cho khu chúng ta trong đoạn thời gian trước, chính là người này, hắn và quân đội cũng có liên hệ chặt chẽ, không dễ dàng động đến như vậy đâu."

"Hy sinh vì chính nghĩa, chết thì có làm sao?" Hiển nhiên thanh niên nọ đã hạ quyết tâm, gã lập tức vươn tay, rất nhanh đã thu lại đống tư liệu hồ sơ trên bàn, chuẩn bị rời đi: "Hãy chúc tôi may mắn đi, tôi nhất định sẽ thành công, chắc chắn phải thành công!"

Nhưng chưa đi được mấy bước, gã liền ngừng lại.

Vì có hai bóng người vừa đứng ra chắn trước mặt gã, một người là thầy gã, còn một người là thẩm phán sở trưởng.

Hai người bọn họ nhìn tập hồ sơ trong tay thanh niên kia, rồi liếc nhìn nhau. Vị trung niên thủ vệ trong đó trầm thấp nói: "Vẫn còn theo đuổi điều tra sự kiện ấy sao?"

"Vâng." Thanh niên kia do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nghiêm túc nói: "Thưa thầy, xin thầy hãy ủng hộ con một lần, chính là lúc này đây, con thề nhất định sẽ làm cho quang minh xua tan hắc ám, để cho chính nghĩa nhận được biểu dương, chẳng lẽ đây không phải điều chúng ta cần làm hay?"

Trung niên thủ vệ chăm chú liếc nhìn đối phương một cái, ông ấy biết tính tình cậu học trò của mình rất quật cường [2], đôi mắt chợt lóe lên nhưng không nói câu gì.

[2]: ngang bướng, không chịu khuất phục.

Thẩm phán sở trưởng bên cạnh lại nở nụ cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai thanh niên nọ, nói: "Nói tốt lắm, rất bền bỉ, có chí tiến thủ, lão Triệu, ông dẫn dắt được một cậu học trò tốt lắm đó."

Sắc mặt trung niên thủ vệ khẽ biến, ông ấy vội vàng nói: "Sở trưởng, Dạ Minh còn trẻ, tôi sẽ dẫn dắt cho nó trải nghiệm thật nhiều sự đời. Chuyện lần này, tôi sẽ nghiêm túc khuyên bảo nó."

Khuyên bảo? Thanh niên sửng sốt, vội vàng nói: "Thưa thầy, thầy đã khuyên con rất nhiều lần, thật sự, coi như người làm học trò như con cầu xin thầy một lần đi, hãy để cho con thử xem đi!"

"Con câm miệng!" Lão Triệu nổi giận nói: "Con thì biết cái gì? Con dựa vào cái gì mà dám nói người ta có tội? Con có tư cách gì mà đi điều tra những chuyện này? Những vụ án lớn thế này, đâu phải chuyện mà con có thể nhúng tay vào được? Thái viện trưởng muốn ly hôn cùng vợ ông ta, con đã giải quyết vụ việc này chưa? Rồi con gái của Phùng hội trưởng bị người nói xấu trong trường học, con đã xử lý chuyện đó hay chưa? Tất cả đều chưa được giải quyết! Ai cho con đến quản những chuyện không liên quan tới mình?"

Bình Luận (0)
Comment