"Nhưng đây là án giết người, còn là án giết người nhiều vụ liên hoàn!" Thanh niên nọ cũng không phải kẻ lỗ mãng, lại tiếp tục nói: "Con biết đối phương là nhân viên trảm khư, nhưng thế thì đã sao, nhân viên có chức vụ đặc biệt phạm pháp cũng bị định tội như bình dân!"
Lão Triệu giận tím mặt, đang muốn quát mắng, nhưng thẩm phán sở trưởng lại lên tiếng khuyên nhủ, nói: "Lão Triệu, đừng đả kích lòng hăng hái của người trẻ tuổi nữa. Thôi, chẳng phải lúc chúng ta còn trẻ cũng như vậy hay sao? Đại diện cho chính nghĩa sửa lại án xử sai là chuyện chúng ta nên làm, học trò của ông làm đúng đấy."
Lão Triệu lập tức nghi hoặc nhìn đối phương.
Thẩm phán sở trưởng nhìn lướt qua cái bàn sau lưng thanh niên nọ, trông thấy chồng hồ sơ thật dày bên trên, cảm thán nói: "Tra xét nhiều hồ sơ như vậy, chắc là mệt muốn chết rồi hả? Như vậy nhé, cậu đi nghỉ ngơi cùng thầy của cậu trước đi, chờ tinh thần khỏe khoắn hơn, lại đến phá án, nên nhớ, thân thể mới là tiền vốn đó."
"Tôi không mệt." Thanh niên nọ vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: "Hiện giờ tôi vẫn có thể làm việc được."
Lão Triệu tức giận nói: "Nói con mệt mỏi là mệt mỏi, cứ đi nghỉ ngơi cho tốt trước đã. Về chuyện này, lúc trở về chúng ta lại nói sau, con đừng có nóng vội."
"Ừm, loại đại án này, một khi đã khởi động, sẽ không có cơ hội nghỉ ngơi đâu, cậu cứ nghỉ ngơi tử tế chừng hai ngày lại nói sau." Thẩm phán sở trưởng mỉm cười nói, coi như đã xác định được tính chất của chuyện lần này rồi, sau đó lập tức vỗ vỗ bả vai thanh niên nọ và xoay người rời đi.
Thanh niên nọ hơi há miệng, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng thẩm phán sở trưởng đã nói như vậy rồi, gã chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, nhưng trong lòng lại đang tung tăng nhảy nhót, hưng phấn vô cùng.
Ngay cả thẩm phán sở trưởng cũng ủng hộ gã, nghĩa là sự kiên trì của gã là đúng đắn rồi.
"Con theo ta đến đây đi." Lão Triệu mang theo gương mặt âm trầm kéo thanh niên nọ vào văn phòng của mình, còn cẩn thận kéo hết bức màn và đóng chặt cửa.
"Thầy đừng khuyên con nữa." Thanh niên cũng hiểu tính cách của thầy mình, bởi vậy vừa bước vào cửa đã nói: "Lần này, là tâm ý con đã quyết rồi!"
Lão Triệu im lặng không nói, sau một lúc lâu, mới cất lời: "Mấy ngày nay, con vẫn một mực vùi đầu vào xem xét hồ sơ, có biết bên ngoài đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện lớn hay không?"
"Dạ?" Thanh niên nọ nghi hoặc nhìn thầy của mình.
"Hiện giờ thành Bạch Nghĩ chúng ta đã chính thức thay tên là thành Quang Minh rồi." Lão Triệu chăm chú nhìn gã, nói: "Chắc con có nghe qua tin tức này rồi?"
"Vâng, con có nghe nói chuyện thay thế thành chủ này." Thanh niên nọ gật đầu, đây đúng là chuyện lớn, đám đồng nghiệp bên người gã đều nghị luận suốt ngày.
"Vậy con có biết tân thành chủ là ai hay không?" Lão Triệu vẫn một mực nhìn chằm chằm vào học trò của mình, tiếp tục hỏi.
Thanh niên nọ nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ tân thành chủ muốn thay đổi luật pháp? Nhưng luật pháp của chúng ta nơi theo bộ luật trong nội thành, tuy vẫn có thể điều chỉnh một chút theo hướng bản địa hoá, nhưng vẫn phải giữ nguyên những nội dung căn bản của luật pháp, và giết người vĩnh viễn là trọng tội."
Lão Triệu lắc lắc đầu, nói: "Đối tượng mà con đang điều tra chính là tân thành chủ của chúng ta."
Thanh niên nọ sửng sốt, qua mấy giây sau, gã mới đột nhiên trừng lớn con mắt, kinh ngạc nói: "Thầy... thầy vừa nói cái gì?"
"Người mà con muốn truy nã và định tội, chính là tân thành chủ!" Lão Triệu lại lần nữa nghiêm túc lặp lại từng chữ một.
Thanh niên phía đối diện lập tức ngây dại, máu tươi chảy ngược trong đầu, vô số suy nghĩ đều rơi vào hỗn loạn.
"Trong cuộc chiến chính trị lúc trước, Nghĩ Hậu đã bị đánh bại, tân thành chủ lên ngôi, cho nên những tập hồ sơ trong tay con đều sẽ bị tiêu hủy." Lão Triệu đưa mắt nhìn cậu học trò của mình một cái thật sâu, rồi chậm rãi nói: "Mặc kệ hắn đã từng làm cái gì, thì hiện giờ chỉ có duy nhất những phát ngôn tích cực được xuất hiện mà thôi. Vào thời điểm này, con đi điều tra những chuyện ấy, con cho rằng chúng sẽ được thụ lí sao?"
Thanh niên nọ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Tuy gã thờ phụng chính nghĩa, nhưng lại không phải thằng ngốc, tự nhiên cũng hiểu được, ngay tại một khắc khi đối phương chiến thắng, toàn bộ chứng cứ trong tay gã đều trở thành giấy lộn.
Lão Triệu đi tới bên ngoài cửa sổ, quan sát tầng sương mù dày dặc phủ kín không trung, chậm rãi nói: "Sắc trời đã tối, thời gian không còn sớm nữa, con đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này, hãy trở về tử tế nghỉ ngơi vài ngày đi, ta cho con một tuần nghỉ phép, vẫn có lương."
Hồi lâu sau, thanh niên nọ mang theo những suy nghĩ quay cuổng trong đầu rời khỏi sở Thủ Vệ Thành Bang, gã ngẩng đầu nhìn lại, chợt phát hiện sắc trời thực sự đã tối rồi.
Gã nở một nụ cười chua xót, tại một khắc này, vô số suy nghĩ và ý niệm trong đầu đều bị lật nhào không thương tiếc.
Hai ngày sau, lão Triệu đang phá án, bị gọi vào văn phòng của thẩm phán sở trưởng, rồi nhận được một tin tức.
Đêm hôm trước, cậu học trò Dạ Minh của ông ấy, đi mua rượu bị trượt chân, rơi xuống sông chết đuối rồi.
Một lá 'Thư' nổi lên, được đưa tới trước mặt lão Triệu, thẩm phán sở trưởng thở dài nói: "Con người của cậu ta không tồi. Thôi học trò của ông không may mất sớm, ông hãy nén bi thương, thuận biến [1], còn người trong nhà cậu ta, tôi sẽ trợ cấp tiền cho bọn họ theo chế độ dành cho nhân viên hi sinh vì nhiệm vụ trong khi phá án."
[1]: lời nói dùng để viếng người chết, nghĩa là thuận theo sự thay đổi này. Ở mình, những câu viếng thường là yên nghỉ nơi chín suối, để người chết được ra đi thanh thản…
Lão Triệu ngơ ngác nhìn phong thư trước mặt, sắc mặt dần chuyển thành tái nhợt, cả người túa ra mồ hôi lạnh.
Hồi lâu sau, ông ấy cũng không nhận phong thư kia, chỉ chết lặng mà xoay người rời khỏi.
Mấy ngày sau, trong tang lễ của học trò mình, lão Triệu mua một bó cúc trắng, đi tới lễ truy điệu, nhưng khi đến nơi, ông ấy mới chợt phát hiện ra rằng, quy mô của lễ tang nọ quá lớn, bởi vì ngoại trừ cậu học trò của ông ấy, toàn bộ người nhà của cậu ta cũng chết cháy cả rồi, không một người nào chạy thoát được.
Đột nhiên một cơn mưa nhỏ rơi xuống, phủ kín bầu trời, khiến cho da mặt lão Triệu không ngừng run rẩy.
Mỗi khi trời mưa, cơ bắp trên gương mặt ông ấy sẽ mất khống chế mà trở nên vặn vẹo, đây là căn bệnh kín lưu lại sau một lần phá án từ rất nhiều năm trước kia...
Bỗng nhiên một chiếc ô che lên đỉnh đầu lão Triệu, thẩm phán sở trưởng thở dài nói: "Hãy nén bi thương..."