Bà lão nọ làm bạn bên cạnh tiểu thư Mạt Di La, đọc sách, học tập lễ nghi.
Trong quá trình kết bạn này, bà lão thường xuyên phải lên tiếng trầm trồ khen ngợi vì trí tuệ của tiểu thư Mạt Di La, bất cứ chuyện gì, chỉ cần nói qua một lần, cô ta lập tức có thể nhớ kỹ, ngay cả những bộ sách cực kỳ trúc trắc, cô ta cũng có thể đọc một lần là hiểu, ngộ tính cực cao.
Khi tiểu thư Mạt Di La được 12 tuổi, đại đương gia kinh doanh thất bại, nợ một khoản lớn, kinh tế trong trang viên xuống dốc không phanh.
Đại đương gia ly hôn cùng vợ đầu, lại cưới một cô gái con nhà thương gia giàu có khác, muốn Đông Sơn tái khởi, nhưng từ đó về sau đột nhiên bặt vô âm tín, cực ít khi trở lại trang viên.
Mỗi khi gia chủ nhắc tới đại đương gia, đều nhíu mày thở dài.
Dần dần, đại đương gia đã trở thành cái tên bị cấm nhắc tới trong trang viên.
Sau đó không lâu, công tác của nhị đương gia cũng xảy ra vấn đề, nghe nói bởi vì không có tiền đưa hối lộ, nên muốn vị trí tranh cử bị người khác cướp mất, còn bị người khác gán tội cho.
Vợ của nhị đương gia tương đối cường thế ngang ngược. Sau đó, trong lúc ngẫu nhiên bà lão có đi ngang qua phòng của bọn họ, đều có thể nghe được âm thanh mắng mỏ và khắc khẩu của nhị phu nhân.
Kể cả lúc đêm khuya, trong trang viên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng muỗi bay vo ve và tiếng ếch kêu ộp ộp, ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được một, hai câu nói của phu nhân, tuy nghe không rõ, nhưng trong đầu tất cả đám người hầu đều xuất hiện một suy nghĩ, nhị đương gia lại bị chửi mắng, răn dạy rồi.
Nhị đương gia có hai con trai, một con gái, nhưng hai cậu con trai của ông ta đều có tính cách yếu đuối, cô con gái lại kế thừa bản tính cường thế của mẹ mình. Nghe nói sau khi cô này đi lấy chồng, cuộc sống cũng không thuận buồm xuôi gió, thường xuyên trở về trang viên nhà mẹ đẻ, mở miệng oán giận, chửi mắng cả nhà chồng đều không ra gì.
Trong bốn cậu con trai của đại đương gia, có một người tương đối xuất sắc, nhận được công trình sửa cầu của tiểu trấn, và tạm thời, đó chính là nơi mang đến kinh tế cho gia tộc bọn họ.
Trong giai đoạn chuyển biến giữa hưng thịnh và suy sụp này, hàng nằm trong trang viên đều giảm biên chế người hầu.
Khi tiểu thư Mạt Di La được 15 tuổi, gia chủ ôm theo tiếc nuối vô cùng mà qua đời.
Ông ta mắc bệnh tim, chỉ vì đưa đến bệnh viện chậm 5 phút, mà chết ngay trên đường.
Tam đương gia, cũng là cha của tiểu thư Mạt Di La nhận được tin báo đã gấp gáp trở về, nhưng cuối cùng vẫn chậm một ngày, không được nhìn mặt cha mình lần cuối trước khi chôn cất.
Lễ tang do đại đương gia tổ chức.
Lễ tang vừa chấm dứt không lâu, đại đương gia đã lựa chọn phân phối gia sản, là con trai trưởng trong nhà, dưới tình huống không có di chúc, đương nhiên ông ta có tư cách kế thừa hết thảy.
Nhưng những người khác lại không chịu thuận theo, dưới quá trình tranh luận của nhị đương gia và hai cô con gái của gia chủ đã gả ra ngoài kia. Tới cuối cùng, khi cả đám người bọn họ đưa nhau lên tòa án [1] đối chất, đột nhiên lại có một phần di chúc không biết từ chỗ nào xuất hiện.
[1]: nguyên văn là 公堂 - công đường.
Nội dung di chúc là giao trang viên cho tiểu thư Mạt Di La.
Đáng tiếc, tính cách của tam đương gia quá mức nhu nhược, vì vậy, cuối cùng ông ta đã lựa chọn phân chia gia sản, tuy vẫn có thể giữ lại trang viên, nhưng phần lớn những tài vật có giá trị trong trang viên, đều bị đại đương gia, nhị đương gia, bao gồm cả hai cô con gái đã đi lấy chồng của gia chủ khuân đi không ít, gần như chẳng còn lại gì.
Từ đó về sau, cả trang viên chỉ còn lại người một nhà tam đương gia.
Cùng lúc ấy, tất cả người làm vườn trong trang viên đều bị sa thải, người hầu cũng vậy, chỉ để lại một mình bà lão, lúc ấy đang là nữ quản gia, cùng với một vị tổng quản gia khác.
Năm ấy, tiểu thư Mạt Di La 16 tuổi đã lựa chọn kinh thương.
Trong suy nghĩ đầy trí tuệ của tiểu thư Mạt Di La, kinh thương vốn là con đường có thể đạt được hiệu quả cực kỳ nhanh. Và đúng là như vậy, thu nhập của trang viên cũng mau chóng tăng trưởng.
Ban đầu, những gốc đại thụ đầy lá rụng ố vàng, không người cắt tỉa trong trang viên, đều do một mình tổng quản gia dọn dẹp, nhưng sau khi thu nhập tăng nhiều, trong trang viên lại có thêm người làm vườn mới.
Dần dần, tòa trang viên vốn từ hưng thịnh đến suy bại xuống dốc, lại khôi phục khí sắc.
Nhân khí cũng từ từ tăng lên.
Khi tiểu thư 22 tuổi, trang viên đã khôi phục đến thời kỳ phồn hoa nhất.
Tiểu thư Mạt Di La cũng trở thành một vị tài nữ, thương gia giàu có được nhiều người trong tiểu trấn khen ngợi.
Trong khoảng thời gian này, đại đương gia, nhị đương gia cũng có ý đồ quay lại trang viên, tiểu thư Mạt Di La cũng không từ chối, nhưng cô ta xây dựng hẳn một tòa trang viên khác cho bọn họ.
Khi tiểu thư Mạt Di La 25 tuổi, tài sản trong tay cô ta đã có thể mua đứt cả tiểu trấn Nguyệt Quang.
Nhưng bà lão phát hiện ra rằng, nụ cười trên mặt tiểu thư càng ngày càng ít đi, vào lúc đêm khuya thường xuyên trong thấy tiểu thư thấp đèn làm việc.
Tới cuối cùng, bà lão không còn được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên vô lo vô nghĩa từng xuất hiện trên mặt tiểu thư nữa.
Mãi cho đến sau này, bà lão phát hiện ra trong trang viên có thêm một đội tuần tra đặc thù.
Theo tiểu thư nói, những người này là trảm khư giả.
Nhưng cái gì là trảm khư giả, bà lão lại không biết.
Sau này, khi bà lão được tận mắt nhìn thấy khư, bà ta mới hiểu trảm khư giả là gì.
Theo thời gian, trang viên càng ngày càng phát triển, bà lão càng ngày càng phải quản lý nhiều người, thời gian được nhìn thấy tiểu thư cũng dần dần ít đi.
Nhưng vài lần gặp mặt sau này, bà ta lại có cảm giác tiểu thư quá mức xa lạ, tựa như cô ta đã thay đổi thành một người khác rồi, trên mặt không có một chút tươi cười.
Chỉ khi nói chuyện cùng tiểu thư, bà ta mới tìm lại được một chút cảm giác quen thuộc.
Mãi cho đến khi, một hồi đột biến nào đó đột nhiên phát sinh, đại khư tập kích trang viên, khắp nơi đều là tiếng kêu rên, âm thanh la hét thảm thiết, có vô số tôi tớ đã bị giết…
Ngay tại thời khắc nguy nan, tiểu thư Mạt Di La buông xuống, chém giết đại khư, trấn áp hết thảy.
Nhưng sau đó, tiểu thư Mạt Di La không lựa chọn sửa chữa trang viên, lại trực tiếp biến mất sau khi đại chiến chấm dứt.
Thật lâu sau đó, tòa thành này đổi tên.
Tới lúc ấy, bà lão mới biết được, tiểu thư nhà mình đã trở thành thành chủ.
Là người thống trị cả tòa thành!
Mạt Di La cũng có danh hiệu mới là Nghĩ Hậu!