Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 862 - Chương 862: Đối Với Chuyện Mà Mình Nhất Định Phải Làm, Thì Ngay Cả Thần Cũng Đừng Có Nói...

Chương 862: Đối Với Chuyện Mà Mình Nhất Định Phải Làm, Thì Ngay Cả Thần Cũng Đừng Có Nói...
Chương 862: Đối Với Chuyện Mà Mình Nhất Định Phải Làm, Thì Ngay Cả Thần Cũng Đừng Có Nói...

Sau khi trở thành thành chủ, tiểu thư Mạt Di La cũng không thay đổi tiểu trấn Nguyệt Quang đã bị thiệt hại nghiêm trọng, mà để mặc cho nó suy bại, thậm chí còn không áp dụng một chút chính sách hay gói hỗ trợ về kinh tế nào đến hỗ trợ.

Dần dần, nơi này lại lục tục có mấy lần khư thú tai họa, khiến cho tiểu trấn dần dần trở nên hoang vu.

Quá trình này cũng làm cho câu chuyện về gia tộc Hải Sắt Vi chuyển từ thời cực thịnh thành suy sụp và trang viên Hải Sắt Vi trở thành một câu chuyện từ thời nào xa xăm lắm, dần dần bị những người khác lãng quên đi.

Hiện giờ, trong số những người đang sinh sống tại tiểu trấn, gần như không một ai hay biết tiểu thư Mạt Di La của nơi này đã trở thành thành chủ.

Bọn họ còn cho rằng toàn bộ trang viên ngày ấy, đã bị hủy diệt trong sự kiện đại khư tập kích kia rồi.

Sau đó, đều là những gì bản thân bà lão này đã trải qua.

Bà ta cùng vị tổng quản gia kia đều trở thành trảm khư giả, và bà ta lựa chọn ở lại nơi này, thay tiểu thư trông nom tất cả.

Còn vị tổng quản gia kia lại đi theo bên người tiểu thư.

Mà ở trong trí nhớ của Nạp Sắt Phân Ny, cô ta vốn bị vứt bỏ tại viện phúc lợi.

Lúc ấy cô ta còn nhỏ, tiểu thư Mạt Di La mới hơn hai mươi tuổi, đối phương từng tới viện phúc lợi, còn tự mình ẵm cô ta một lần.

Sau này, Nạp Sắt Phân Ny vẫn một mực đi theo bên cạnh bà lão, sinh sống và trưởng thành tại viện phúc lợi, mãi cho đến khi trở thành trảm khư giả, cô ta mới có cơ hội được đến bên người Nghĩ Hậu.

"Hóa ra đây là quá khứ của cô..." Đôi mắt Hứa Thâm chớp động.

Thông qua trí nhớ của bà lão, hắn dùng một loại cảm giác như đang xem phim phóng sự, để xem xong hơn phân nửa cuộc đời thơ ấu của Mạt Di La.

Bên trong còn có một chuyện, chính bản thân bà lão nọ cũng quên đi, nhưng bà ta lại từng nhìn thấy, và mấy chuyện này đã được lưu lại ở chỗ sâu trong ký ức của bà ta, rồi bị Hạ Thông khai quật.

Khi Mạt Di La 24 tuổi, cha của cô ta đã chết, nghe nói là tưởng niệm mẹ của cô ta.

Sau khi nhìn thấy Mạt Di La có thể một mình đảm đương một phía, biểu hiện xuất sắc, vì thế cha của cô ta đã lựa chọn yên tâm rời đi.

Mà dường như mẹ của Mạt Di La đã chết ngay từ khi cô ta còn nhỏ, trước khi bà lão nọ bước vài trang viên.

Hơn hai mươi năm dài dòng đã trôi qua, nhưng cha của cô ta vẫn lựa chọn tự tử.

Đối phương cũng là một kẻ si tình hiếm thấy.

Hứa Thâm suy tư hồi lâu, lại hơi nhíu mày.

Kể cả ký ức của bà lão lẫn của Nạp Sắt Phân Ny, đều không ghi chép về Nghĩ Hậu ‘Quá khư’ đang trốn ở nơi nào.

Nghĩ Hậu mà Nạp Sắt Phân Ny đi theo, đều là hiện tại thân, ngẫu nhiên cô ta mới được nhìn thấy tương lai thân.

"Che giấu quá khứ tốt như vậy, tôi tớ thân cận nhất cũng không biết được..." Hứa Thâm khẽ nhăn mày, đột nhiên hắn nghĩ đến một câu, đối với chuyện mà mình nhất định phải làm, thì ngay cả Thần cũng đừng có nói.

Và hiển nhiên Mạt Di La đã làm theo như thế.

Không một ai biết rốt cuộc cô ta đã giấu quá khứ ở nơi nào, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh, và người làm bạn bên mình từ nhỏ đến lớn, cô ta cũng phòng bị.

Hắn cứ tưởng rằng, bản thân có thể thông qua ký ức của Nạp Sắt Phân Ny, để tìm được dấu vết mà cô ta để lại, nhưng kết quả lại khiến người ta thực sự tiếc nuối.

Nhưng mà… từ trong ký ức về chuyện trong quá khứ kia, Hứa Thâm cũng có thể nhìn ra, ngay từ nhỏ Nghĩ Hậu này đã không đơn giản.

Trên thực tế, có một số việc trong những chuyện mà bà lão kia đã ghi lại trong trí nhớ, ngay cả chính bà ta, dù chứng kiến từ đầu cũng không hiểu được.

Ví dụ như sự kiện vị đại đương gia kia rời đi, lại có chút liên quan tới Mạt Di La.

Hay chuyện về hai đứa con trai nhu nhược của nhị đương gia, bọn họ thường xuyên tới tìm Mạt Di La chơi cùng, và gần như đã phục tùng Mạt Di La kia, đến mức cô ta nói gì, bọn họ nghe nấy.

Nghĩa là, ngay từ lúc mười mấy tuổi, cô thiếu nữ thoạt nhìn đầy thiện lương dịu dàng, trí tuệ nọ, đã lặng yên điều khiển cả gia tộc rồi.

Một người cha yếu đuối thiện lương lại sinh ra một cô con gái phúc hắc [1] trí tuệ, có vẻ như rất hợp lý.

[1]: vẻ ngoài thiện lương bên trong hắc ám.

Bởi vì theo lẽ thường, một thế hệ trước thường sẽ sinh ra một thế hệ sau phát triển trái ngược với mình.

Nói đơn giản thế này, bậc bề trên cường thế, có bản lĩnh, thì đời tiếp theo thường thường sẽ vô năng, phản nghịch, ngược lại, bậc bề trên thành thật thiện lương, thì đời tiếp theo, sẽ là đám quái đản, xấu xa

"Chỉ có thể chém giết Nghĩ Hậu tương lai trước..." Đôi mắt Hứa Thâm thoáng chớp động, dù Nghĩ Hậu có thể giấu kín quá khứ, thì chuyện cô ta muốn tiếp tục phát triển từ quá khứ đến tương lai, cũng cần một quãng thời gian khá dài dòng.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức lệnh cho Hải Tước giam cầm Nạp Sắt Phân Ny và bà lão nọ lại.

Máu tươi theo bàn tay Hứa Thâm nhỏ giọt xuống dưới, bao trùm Nạp Sắt Phân Ny, lại có máu tươi chảy dọc theo xiềng xích cũng bao phủ cả người bà lão nọ vào bên trong.

Rất nhanh, hai người đều bị máu tươi bao lấy chỉ còn lại một hình người.

Máu tươi chợt co rút lại, chôn vùi hai người bọn xuống dưới mặt đất, một loại giam cầm mang đặc tính ngủ say.

Hứa Thâm cầm lấy súng ngắm, tiếp tục bắn đi.

Một súng này ngắm thẳng vào Nghĩ Hậu!

Năng lực bao trùm thân súng, viên đạn chợt bắn ra.

Nhưng một màn kỳ dị xuất hiện. Ngay khi viên đạn bắn ra hơn mười mét, nó lại trở nên run rẩy, sau đó dừng lại ngay giữa không trung, không ngừng chấn động, như thế đang run lẩy bầy.

Hoặc là lắc lư hai bên trái phải, không thể phân biệt được phương vị.

Hứa Thâm có chút kinh ngạc, đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ là cái vòng quấy nhiễu mà Nghĩ Hậu đã chôn ở chỗ này gây ra?

Từ trong trí nhớ của bà lão, Hứa Thâm biết, Nghĩ Hậu từng chế tạo một loại phòng tuyến quấy nhiễu ở trên sườn núi chung quanh viện phúc lợi này, đê tiện cho bà lão nọ ẩn náu, cũng khiến khư thú khó có thể phát hiện ra nơi này.

Hứa Thâm ngẫm nghĩ một hồi, lập tức vươn tay bắt lấy viên đạn kia, sau đó xoay người, đạp một cước, rời khỏi nơi này.

Chờ đến lúc đi vào trung ương tiểu trấn, Hứa Thâm mới một lần nữa phát động năng lực.

Bình Luận (0)
Comment