Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 881 - Chương 881: Mạt Di La Chiến Thắng???

Chương 881: Mạt Di La Chiến Thắng???
Chương 881: Mạt Di La Chiến Thắng???

Mạt Di La giật mình.

Cô ta lập tức cúi đầu nhìn xuống chính mình.

Lúc này, thân thể của cô ta lại thu nhỏ, trở về thời kỳ bảy, tám tuổi.

Cô ta lại ngẩng đầu nhìn người cha trước mắt, dáng vẻ quen thuộc kia, đã làm cho phần ký ức và tình cảm vốn bị cô ta che giấu thật lâu, chợt bừng tỉnh dậy.

Bỗng nhiên nước mắt trào ra.

Mạt Di La gọi to một tiếng, rồi chạy tới ôm lấy, ôm chặt lấy người cha trước mắt.

"Làm sao vậy? Sao hôm nay con kỳ quái vậy? Muốn cha bế con đi sao? Con đã lớn đến vậy rồi, nên tự mình đi về thôi." Cha Mạt Di La kỳ quái nói, nhưng chất giọng của ông lại rất dịu dàng, tuy đang giáo dục cô ta, nhưng vẫn vươn tay bế đứa con gái nhỏ của mình vào trong lòng.

Mạt Di La để mặc cho cha mình bế đi hồi lâu, hồi lâu.

Nước mắt từ từ ngừng lại.

Cô ta thấp giọng nói một câu: "Con xin lỗi".

Âm thanh rất nhẹ, cha Mạt Di La hoàn toàn không nghe thấy, ông lập tức khom lưng nghi hoặc hỏi: "Con nói cái gì cơ?"

Ngay sau đó, một luồng lực lượng khủng bố đè ép đến, khiến thân thể người cha kia trực tiếp nổ tung ra.

Trước khi ông ấy chết, đôi mắt nọ vẫn còn kinh ngạc nhìn cô con gái trước mắt mình, lại bắt gặp hình ảnh con gái giống hệt một ác ma, mái tóc điên cuồng sinh trưởng, thân thể cấp tốc biến thành trạng thái trưởng thành.

Mà trong quá trình trưởng thành nọ, đôi mắt vốn còn ẩn chứa cảm xúc thống khổ, lại dần dần trở nên trầm tĩnh, lạnh lùng, cho đến khi không còn sót lại một chút tình cảm nào nữa.

"Con có thực sự là Mạt Di La không..." Người cha phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, đau khổ cuối cùng, sau đó thân thể vỡ thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.

Đôi mắt Mạt Di La không chút dao động, nhìn quanh bốn phía: "Đây là thủ đoạn của cậu sao? Vô dụng thôi."

Cô ta lại vung tay lên, thế giới trước mắt lại một lần nữa… bị xé rách.

Thế giới bị xé rách, đã không thể trói buộc thân thể Mạt Di La nữa, khiến thân thể cô ta lại tiếp tục rơi xuống.

Lần này, quá trình rơi xuống thật lâu.

Chìm đắm bên trong hắc ám vô biên, Mạt Di La có cảm giác bản thân đã đi qua rất nhiều năm.

Mãi cho đến khi cô ta cũng không phân biệt rõ rốt cuộc đôi mắt của mình đang nhắm hay mở… trước mắt lại chậm rãi xuất hiện ánh sáng.

Cô ta thử chớp chớp đôi mắt, lại phát hiện ánh sáng cũng lập lòe theo từng cử động của mình.

Vì thế, cô ta cũng dần dần quen thuộc với hành vi mở to và nhắm mắt.

Cùng lúc đó, bên tai truyền đến một tiếng kêu gọi đầy mừng rỡ: "Tỉnh, cô ấy tỉnh rồi!"

Cảnh tượng trước mắt Mạt Di La từ từ trở nên rõ ràng.

Cô ta nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh, có vài vị bác sĩ mặc áo blouse màu trắng đang đứng chung quanh.

Cô ta còn phát hiện ra một gương mặt quen thuộc lẫn trong số những người này, đối phương chính là lão Khương phó đội trưởng đội bí vệ bên người cô ta tương lai, nhưng lúc này, gương mặt của gã trẻ hơn thời đó rất nhiều, chỉ chừng trung niên thôi.

"Cô ấy tỉnh rồi, mau ghi chép lại." Bên cạnh có bác sĩ thấp giọng thúc giục.

Mạt Di La chậm rãi chống đỡ thân thể, gian nan nhìn quanh bốn phía.

"Mau nằm xuống, thân thể của cô còn chưa hoàn toàn khôi phục." Lão Khương vội vàng nói.

Sắc mặt Mạt Di La trầm xuống, khóe miệng mấp máy, mang theo một chút ý tứ ra lệnh: "Nơi này là chỗ nào?"

"Cô vừa bất tỉnh nhân sự, nói rằng hai em gái của cô đều chết cả rồi, cô cũng muốn chết, suýt chút nữa đã đập vỡ đầu mình, may mà chúng ta phát hiện kịp thời..." Lão Khương vội vàng giải thích.

Mạt Di La ngẩn ra.

Vừa nghe thấy đối phương nhắc đến 'Hai người em gái, con ngươi trong mắt cô ta lập tức co rút lại, trong lòng đã hiểu được mọi chuyện.

Ánh mắt lại quan sát chung quanh, muốn tìm ra đôi mắt đỏ bừng kia.

"Hắn đâu, hắn ở đâu?!" Cô ta phẫn nộ nói.

Lão Khương nghi hoặc hỏi: "Cô muốn hỏi về ai?"

Mạt Di La không hề để ý tới đối phương, đôi mắt vẫn một mực đánh giá bốn phía, lại nhìn thấy ngoài cửa có một khe hở, dường như khe hở này vừa vặn có thể dùng để ghé mắt rình mò, cô ta phẫn nộ nói: "Cậu cho rằng mình làm như vậy là có thể vây khốn được tôi sao?!"

"Mau, cảm xúc người bệnh đã trở nên kích động, mau tiêm thuốc an thần vào." Vl bác sĩ bên cạnh vội vàng nói.

Mấy người bọn họ xúm vào hợp lực muốn áp chế Mạt Di La ở trên giường bệnh.

Mạt Di La liều mạng phản kháng, nhưng lần này lực lượng của cô ta lại không xuất hiện như trong tưởng tượng.

Trong lòng cô ta đầy rẫy phẫn nộ mà khuất phục, mãi cho đến khi bị đối phương tiêm cho một liều an thần, trên mặt cô ta mới xuất hiện nụ cười dữ tợn: "Tôi nhất định sẽ tìm ra cậu!"

Bỗng dưng Mạt Di La há miệng, trực tiếp cắn vào đầu lưỡi của mình, dưới đau đớn kích thích, thế giới trước mắt cô ta đã phát sinh biến hóa.

Hết thảy đều đang biến dạng.

Cô ta nhắm lại mắt, hắc ám vây quanh.

Qua hồi lâu sau, trước mắt mới xuất hiện hào quang, Mạt Di La lập tức lao nhanh về phía hào quang nọ.

Rất nhanh, cô ta đã phát hiện bản thân quay lại rồi, về tới tầng thứ tư trong Khư giới.

Cô ta đang đứng tại quán rượu kia, nhưng ở trong Khư giới, trước mắt là đôi mắt đầy máu tươi đỏ bừng của Hứa Thâm.

Cô ta nở nụ cười, trong lòng đã biết là bản thân thắng rồi.

"Chết!" Bỗng nhiên cô ta ra tay, trực tiếp kêu gọi cây trường thương từ điểm đặt neo ra ngoài, đâm thẳng về phía đôi mắt của Hứa Thâm.

Bắn trúng!

Tiếng kêu thảm thiết theo đó mà vang lên, âm thanh xa xôi tựa như được truyền tới từ một vị trí nằm cách nơi này vô số thời không, sau đó trở nên vặn vẹo, như tiếng gầm nhẹ của một con quái vật.

Ngay sau đó, đôi mắt biến mất.

Hư không khỏi phục trạng thái ban đầu.

Hàn ý bùng lên trong mắt Mạt Di La, cô ta thu hồi trường thương, tự nhủ với lòng, bản thân phải lập tức đi thay đổi hết thảy những chuyện này, tìm ra mẹ hoặc bà ngoại của Hứa Thâmm sau đó chém chết bọn họ!

Phải làm như vậy với có thể tiêu diệt Hứa Thâm trong tương lai, khiến cho đối phương hoàn toàn tan biến!

Nghĩ đến đây, cô ta không còn do dự nữa, lập tức triển khai hành động, quay về trong hiện thực.

Trong khách sạn, thanh niên và cô gái kia vẫn đứng đợi tại chỗ, nhìn thấy Nghĩ Hậu vừa xuất hiện từ trong không khí, đáy lòng thoảng qua một chút ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu nói: "Điện hạ..."

Bình Luận (0)
Comment