"Cũng cám ơn cậu đã nhắc nhở tôi, để cho tôi biết, mình nhất định phải bóp chết cậu, hơn nữa từ hôm nay trở đi, tôi sẽ điều tra toàn bộ mọi thứ xung quanh cậu, sau đó hoàn toàn hủy diệt hết thảy những kẻ có liên quan đến cậu, khỏi cuộc đời này!"
"Để cậu không thể sinh ra!!"
Sát ý trong mắt Mạt Di La cũng mãnh liệt tới kinh người.
Phải biết rằng, mọi chuyện mà cô ta làm ở vị trí hiện tại trên tuyến thời gian, đều sẽ phản xạ tới tương lai.
Một khi cô ta hủy diệt hết thảy mọi thứ có liên quan tới Hứa Thâm, thời không trong tương lai sẽ vặn vẹo, dẫn đến tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi theo.
Hứa Thâm sẽ hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, không, là chưa bao giờ được đặt chân tới.
Mà tương lai của cô ta sẽ một lần nữa, chào đón quang minh vô hạn!
Nhìn thấy lời nói của Mạt Di La, sát ý trong mắt Hứa Thâm lại bùng lên, khó có thể ngăn chặn nổi.
Giết! Giết! Giết!
Ý niệm giết chóc điên cuồng lập tức hình thành trong đầu Hứa Thâm, dù tận sâu trong nội tâm hắn vẫn luôn khâm phục cô gái trước mặt, nhưng giờ khắc này, toàn bộ tâm tư khác đều phải tạm thời giữ lại để nhường vị trí cho dục vọng muốn giết chết cô ta!
Nhưng… phải giết chết cô ta như thế nào?
Lực lượng của hắn không thể truyền về quá khứ.
Cách xa tới mấy chục năm thời không, đối phương ẩn mình trong quá khứ chẳng khác nào đã thực sự vô địch rồi.
Nếu không phải Hứa Thâm sở hữu năng lực khá đặc thù, chỉ sợ rằng hắn còn chưa đủ tư cách để liếc mắt nhìn trộm chân thân của cô ta một cái.
Hô!
Vô số ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu, khiến cho đại não của Hứa Thâm gần như muốn nổ tung ra, ngay sau đó, lĩnh vực tăng phúc toàn thân hắn chợt di chuyển vị trí, một loại lực lượng từ trong đôi mắt hắn trực tiếp phóng ra ngoài!
Đôi mắt vốn đã tối đen giống như bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, giờ khắc này lại sắc bén như ưng lang, muốn chém sạch hắc ám.
Nếu đã không thể giết chết cô, vậy ta sẽ cho cô vĩnh viễn trầm luân!!
Lồng giam tâm linh!!
Trong phút chốc, một loại lực lượng linh hồn khủng bố trực tiếp truyền tới.
Thứ lực lượng này được tinh chuẩn bắn trúng dẫn đường, nhanh chóng băng qua dòng sông thời gian, dùng đôi mắt của hắn làm cửa sổ, bắn ra bên ngoài, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ Mạt Di La trước mặt!
Mạt Di La chỉ cảm thấy đôi mắt Hứa Thâm đột nhiên tỏa sáng chói lòa như một vệt sấm sét xé toạc trời đêm, gặp phải tình huống lạ thường đột nhiên xuất hiện như thế, dường như cô ta đã bị ánh mắt sắc bén này dọa cho kinh hãi rồi, ngay trong khoảnh khắc đó, lông tơ toàn thân cô ta lập tức dựng thẳng đứng lên!
Tiếp sau, một thứ cảm giác nặng nề giống như búa tạ, trực tiếp gõ trúng ý thức.
Gần như cùng lúc ấy, vòng xoáy hắc ám vô tận nhanh chóng thổi quét đến.
Khiến bản thân Mạt Di La chao đảo, tựa như vừa rơi thẳng vào biển sâu, kèm theo đó là cảm giác trời đất quay cuồng, không thể phân rõ phương vị, chỉ có thể nhận thức được rằng, bản thân đang ngã xuống...
Cho đến khi ngã xuống bóng đêm vô cùng vô tận.
Rồi đột nhiên, Mạt Di La có cảm giác bản thân vừa rơi xuống một chiếc giường lớn mềm mại, khiến cho cô ta giật mình bừng tỉnh, mở mắt nhìn ra.
Ánh mặt trời chói mắt từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào.
Mạt Di La ngây ngẩn cả người.
Nơi này chính là trang viên của cô ta?
Là căn phòng của cô ta?
Mạt Di La vội cùng đứng dậy từ trên giường, lập tức đưa mắt nhìn sang chiếc gương bên cạnh, hình ảnh mà chiếc gương kia phản chiếu lại chính là dáng vẻ năm cô ta còn thiếu nữ, chừng mười bốn, mười lăm tuổi.
Trong đầu đầy ngạc nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ hết thảy những chuyện lúc trước đều là ảo giác?
Vào lúc này, từ ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng kêu gọi.
"Mạt Di La muội muội, em đang làm gì vậy?" Giọng nói bên ngoài thuộc về hai đứa con trai yếu đuối, ngốc nghếch của nhị đương gia.
Bọn họ qua bên này tìm cô cùng đọc sách.
Mạt Di La nghe được giọng nói quen thuộc thời thơ ấu, trong lòng có chút thẫn thờ, nhưng rất nhanh, đôi mắt đỏ bừng ẩn chứa sát ý vẫn một mực khắc ghi trong đầu kia, lại xuất hiện, làm cô ta trực tiếp giật mình bừng tỉnh.
Hết thảy những chuyện vừa rồi không phải ảo giác!
Như vậy nơi này... Là ảo cảnh?!
Cô ta lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt dáo dác nhìn quanh bốn phía, đồng thời cũng cẩn thận cảm thụ thân thể, lại phát hiện dường như lực lượng của mình đã biến mất rồi.
Nhưng lực lượng của cô ta sẽ biến mất sao? Đương nhiên là không rồi.
Nếu nơi này đã là ảo cảnh, thì... hết thảy mọi thứ nên để cô ta chúa tể!
Trong phút chốc, mái tóc trên đầu Mạt Di La nhanh chóng sinh trưởng, đôi mắt chuyển thành lạnh như băng, không còn sót lại một chút linh hoạt, thanh xuân của thời kỳ thiếu nữ nữa, ngược lại có thêm sắc thái lạnh như bằng của sát ý và cao ngạo.
"Mạt Di La muội muội, em định..." Bên ngoài, hai đứa con trai của nhị đương gia vừa nằm sấp lên cửa sổ, hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạt Di La.
"Cút!" Mạt Di La vung tay lên, lực lượng khủng bố trực tiếp xẹt qua, chặt đứt đầu hai thiếu niên nọ.
Thế giới chung quanh lập tức hiện ra từng vết rách.
Ngay sau đó, một tiếng "Choang" vang lên, hết thảy đều vỡ tan rồi.
Ánh mặt trời ấm áp, trang viên quen thuộc trước mắt… tất cả đều tan thành mảnh nhỏ, hắc ám từ những khe nứt kia ập tới.
Mạt Di La lại lần nữa ngã xuống trong bóng đêm.
Lần này trong bóng đêm lại có một cánh cửa.
Mạt Di La ngưng thần đánh giá nó một lát, rồi chậm rãi đi qua, cô ta cầm lấy tay nắm, do dự một chút, cuối cùng cũng dứt khoát kéo mạnh nó ra.
Ngoài cửa cũng là ánh mặt trời ấm áp, với một con đường nhỏ bắt đầu từ cánh cửa kéo dài thẳng tới sườn núi bên kia.
Hai bên sườn núi đều là bóng râm xanh mát của rừng rậm.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, trong mũi có thể ngửi được mùi thơm ngát của lá non đang bay lơ lửng trong không khí giữa núi rừng.
Mạt Di La giật mình một cái, đôi mắt đã trông thấy cha mình đang đứng phía xa xa. Ông vừa quay đầu lại, mang theo vẻ mặt kỳ quái nhìn cô ta: "Con đang ngẩn người làm gì đó? Nhanh đi, trở về chậm là không kịp ăn cơm đâu."