Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 891 - Chương 891: Hạnh Phúc Cả Đời, Thống Khổ Nhất Thời!!!

Chương 891: Hạnh Phúc Cả Đời, Thống Khổ Nhất Thời!!!
Chương 891: Hạnh Phúc Cả Đời, Thống Khổ Nhất Thời!!!

"Vậy lỡ như con bé kia đã chết..." Trung niên nọ do dự nói: "Tuy con bé rất có hi vọng, nhưng xác suất thành công cũng chỉ không đến 5%, xác suất tử vong thật lớn, không để con bé làm khuy áo kết nối..."

Giang Minh Trạch không nói chuyện, lại trực tiếp mở lá thư nọ ra, nhanh chóng đọc lướt một chút, quả nhiên đây là một lá thư mời, đối phương muốn mời Giang Nguyệt Ly tới thành Để gặp mặt.

"Dường như đối phương cũng biết tình huống của Giang gia, đây là muốn bảo vệ bạn tốt của mình sao..." Đôi mắt Giang Minh Trạch khẽ lóe lên, ông ta lập tức nhìn ra ý đồ của đối phương.

Trên lá thư này chỉ nói người nọ muốn mời Giang Nguyệt Ly đến thành Để, bạn cũ gặp nhau, ăn uống ôn chuyện, nhưng ôn chuyện là giả, kéo đối phương đi tị nạn mới là thật.

"Hiện giờ Giang gia gặp phải sinh tử tồn vong, bất cứ ai cũng không thể thoát thân một mình." Ánh mắt Giang Minh Trạch trở nên lạnh lùng, ông ta lập tức gấp lá thư lại như cũ, nói: "Nếu Nguyệt Ly Niết Bàn thành công, dựa trên cơ sở là giao tình giữa con bé và vị quân vương kia, nó sẽ được đối phương coi trọng hơn, lúc ấy lại để con bé đi gặp mặt đối phương như lời mời. Có lẽ đến khi ấy, đối phương sẽ nguyện ý đến viện trợ ứng chiến."

"Nếu con bé thất bại..." Ánh mắt Giang Minh Trạch chuyển thành lạnh như băng, nói: "Cứ nói là người của Hàn gia ra tay ám sát nó rồi, để xem người bạn của con bé kia có thể phẫn nộ vì cái chết của nó hay không."

Trung niên nọ thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đôi mắt lập tức tỏa sáng.

Đây đúng là biện pháp tốt, hiệu quả càng cao hơn từ bỏ kế hoạch ấp trứng.

So với còn sống mà tầm thường, chẳng bằng chết đi nhưng có thể làm ra cống hiến nhiều hơn cho gia tộc.

"Vậy phong thư này..."

"Cứ để chờ xem đã, xem bản thân con bé có ra gì hay không, nếu thất bại, đương nhiên không cần phải đọc." Giang Minh Trạch trực tiếp thu lá thư kia lạ.

Trung niên nọ nghe vậy khẽ gật đầu, rồi lập tức xoay người cáo lui.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, ngẫu nhiên Hứa Thâm cũng sẽ đi vào thế giới Linh Bí, hiểu biết động thái trong nội thành.

"Nhóm danh sách hạch tâm của Giang gia đã biến mất, hẳn là bọn họ quyết định làm ra thủ đoạn chống cự cuối cùng, đưa tất cả đi ấp trứng quân vương rồi." Số hai nói cho Hứa Thâm nghe tin tức mà gã nhận được, cũng như phỏng đoán của chính bản thân gã, chợt nói: "Trong khoảng thời gian này, giữa hai nhà Giang Hàn không ngừng phát sinh những vụ xung đột nhỏ, phỏng chừng đại chiến sẽ lập tức bùng nổ."

"Ấp trứng quân vương?" Nghe được lời nói của số hai, số năm và số bảy Đầu Sói đều tỏ ra kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được khái niệm này.

Số hai kiên nhẫn giải thích: "Chính là bức nhóm trảm khư giả đã đạt tới hình thái thứ hai cực hạn đến tuyệt cảnh thông qua phương thức đánh giết và tra tấn cực kỳ tàn khốc. Theo tình huống bình thường, loại thí luyện này đều là nghiêm túc, nếu chết trong thí luyện chắc chắn sẽ chết thật, không tồn tại bất cứ một cơ may nào cả, cũng không tồn tại thứ gọi là giả vờ uy hiếp kia đâu."

Số bảy Đầu Sói rụt cổ lại, thí luyện tàn khốc như vậy, kể cả một tay đại hán vạm vỡ, to gan như gã, nghe xong cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Loại thí nghiệm này có khác gì mang tất cả nhóm hình thái thứ hai ra chém giết đâu?

Nhưng khác ở chỗ, thanh đao dùng để giết bọn họ lại nằm trong tay gia tộc của chính họ.

Muốn trốn cũng không có chỗ nào để trốn.

Kẻ chịu áp bức không thành quân vương sẽ chết… Chuyện này quá mức cực đoan rồi.

"Giang gia đang chuẩn bị liều chết một sao?" Đôi mắt Hứa Thâm trở nên lạnh lùng.

Một đại gia tộc lại lựa chọn làm ra hành động như vậy, có thể thấy được bọn họ đã chân chính đi đến trình độ sơn cùng thủy tận [1] rồi.

[1]: hết đường để xoay xở.

Không biết Ly tỷ có tham gia loại thí luyện này hay không?

Hoặc là nói, cô ấy đã thất bại trong thí luyện và chết đi rồi.

"Chuyện tới hiện giờ, ngoại trừ liều mạng, Giang gia cũng không còn biện pháp gì khác. Suy cho cùng, sau khi bị đám người kia từng bước xâm chiếm, cả gia tộc cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, không bằng tận dụng hết thảy mọi thứ." Số hai cũng có thể hiểu được cách làm của Giang gia, lại mở miệng nói: "Nếu những gia tộc khác muốn giảm bớt tổn thất sau đại chiến, bọn họ chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, không thể chơi tiêu hao cùng Giang gia, nếu không, một khi tiêu hao hết sạch mọi nguồn lực của Giang gia, dù đánh tan được đối phương cũng không có giá trị gì."

Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, như vậy xem ra, hành động nhằm vào Giang gia sẽ được tiến hành rất nhanh.

Nói cho cùng, số hai có thể nhìn ra được điểm này, làm sao những gia tộc khác có thể không nhìn ra được?

"Những đại gia tộc này thật sự không còn nhân tính." Số năm cảm khái nói, âm thanh đã biến hóa thành chất giọng thiếu nữ ngoan ngoãn, đáng yêu.

Đầu Sói cười nói: "Vẫn là chúng ta bình thường hơn một chút, đám người nội thành đều có chút điên. Trước kia tôi còn hâm mộ những người nằm trong danh sách hạch tâm của đại gia tộc kia, không nghĩ tới trong lúc gia tộc nguy cấp, địa vị bọn họ còn chẳng bằng một con chó, cuộc sống còn thảm hơn chúng ta. Ngày thường hưởng thụ được bao nhiêu ưu đãi, thì đến thời khắc mấu chốt lại phải nhổ ra toàn bộ, thật đáng thương."

"Người ta gọi cái này là hạnh phúc cả đời, thống khổ nhất thời, chúng ta lại là thống khổ cả đời..." "Số năm bất đắc dĩ làm ra tổng kết.

Đầu Sói hỏi: "Thế hạnh phúc ở đâu?"

"Được giải thoát vào lúc lâm chung, có tính không?" Số năm hỏi lại.

Đầu Sói yên lặng rồi cười khổ nói: "Nếu thực sự là như vậy, vẫn là bọn người kia có lời nha."

"Thì đương nhiên rồi."

Nghe hai người bọn họ thổn thức, số hai bật cười khẽ, nói: "Nếu hai người nguyện ý, ngay bây giờ có thể tới tìm Giang gia nương tựa, tham gia vào thí luyện ấp trứng kia. Tôi tin tưởng bọn họ sẽ vui vẻ tiếp nhận thôi."

"Nhưng chúng tôi còn chưa được hưởng thụ gì, còn lâu mới nghĩ tới chuyện chết uổng như thế." Số năm nói: "Tôi vốn không nghĩ tới chuyện trở thành quân vương, một đời này có thể nhàn nhã tự tại mà sống đến lúc già đã rất không tệ, dù sao mỗi ngày có thể quen biết nhiều người như vậy, cuộc sống đã thực hạnh phúc rồi."

Bình Luận (0)
Comment