Đầu Sói kỳ quái nói: "Mỗi ngày anh đều có thể quen biết rất nhiều người sao? Quen biết nhiều người thì có cái gì hay ho mà hạnh phúc chứ?"
"Có thể nói chuyện phiếm cùng đủ loại người, không phải rất vui vẻ sao?" Số năm hỏi ngược lại, âm thanh đã biến hóa thành tiếng nói tang thương của một lão giả.
Miệng Đầu Sói ngưng bặt, gã có cảm giác bản thân không thể hiểu được mạch não [1] của đối phương, nhưng ngoại trừ chính gã, phần lớn nhóm hình thái thứ hai đều có chút tố chất thần kinh, tình huống như số năm này đã coi là gần giống với bình thường rồi.
[1]: có thể hiểu là phương thức tư duy.
Hứa Thâm không để ý tới nội dung nói chuyện phiếm giữa hai người bọn họ, hắn mở miệng chào hỏi số hai một tiếng liền rời khỏi không gian Linh Bí.
Quan sát thời gian một chút, từ khi hắn viết thư đến bây giờ, đã được năm ngày rồi.
Trong lá thư lúc trước, thời gian hắn hẹn gặp Ly tỷ tại nội thành là bảy ngày sau, còn dư lại hai ngày.
Nếu Ly tỷ không thể tới được, khả năng cao là cô ấy lành ít dữ nhiều rồi.
Nếu thực sự là như vậy, hắn cũng không cần thiết phải tới trợ giúp Giang gia kia.
Ngày kế, vẫn như thường ngày Hứa Thâm đang tu luyện bên trong Quang Minh điện, đột nhiên một tiếng gió truyền đến.
Ngay sau đó, ởtầng thứ tư trong Khư giới, Hứa Thâm trông thấy một bóng người đang lững thững bước vào nơi này như đang nhàn nhã dạo chơi trong sân vắng.
Nhìn thấy Hứa Thâm đang đặt mình trong Khư giới, đối phương cười cười, nói: "Cậu là thành chủ của nơi này?"
"Ông là?" Hứa Thâm dừng luyện kiếm, thu lại khư lực, khẽ nhíu mày nhìn đối phương, một vị quân vương xa lạ.
Người đến có dáng vẻ trung niên, mang theo đôi mắt tam giác hẹp dài lại là hạ tam bạch [2], xương gò má khá cao, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, tùy ý mà đánh giá bốn phía, trên người không mang theo địch ý và sát khí.
[2]: con ngươi hướng xuống dưới khá nhiều gọi là hạ tam bạch, ngược lại, hướng lên trên nhiều gọi là hạ thượng bạch, theo Nhân Tướng học, những người này thường lạnh lùng, vô tình.
"Xem ra Mạt Di La bị thua rồi." Trung niên nọ đánh giá chung quanh một vòng, không khỏi lắc lắc đầu, cảm thán nói: "Không nghĩ tới năng lực giả thời gian cũng bị thua. Theo tôi suy đoán, chỉ nhiều nhất là hai người trong tất cả đám quân vương của tám đại thành Để, có thể chiến thắng cô ta thôi... Cậu là quân vương mới tấn chức sao?"
Đôi mắt Hứa Thâm trở nên lạnh như băng, nói: "Đừng quanh co lòng vòng, ông là ai, nếu không nói, rất có khả năng ông sẽ không còn cơ hội để mở miệng nữa đâu!"
"Tính khí nóng nảy ghê gớm thật." Trung niên nọ cười nhạt, nhưng không quan tâm tới sát ý của Hứa Thâm, nói: "Chắc là cậu biết nội thành, vậy cậu có biết tồn tại bao trùm phía trên nội thành là cái gì không?"
Hội nghị thống trị?
Trong lòng Hứa Thâm lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trên thực tế, nếu không thông qua Hạ Thông đọc được trí nhớ của cô gái tóc màu lục, đúng là hắn cũng không biết nhóm người này tồn tại, sẽ một mực cho rằng nội thành chính là trời, mà trời của nội thành chính là bảy đại gia tộc.
"Ông là người của hội nghị?" Hứa Thâm khẽ nheo mắt, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá đối phương: "Ông chính là quân chủ?"
"Hả?" Trung niên có chút ngoài ý muốn với phản ứng của Hứa Thâm: "Xem ra cậu biết được khá nhiều đó. Quân vương trong nội thành biết đến chuyện này chẳng có gì là lạ, nhưng thành Để lại khác, vậy mà một quân vương mới tấn chức như cậu lại biết được nhiều chuyện như vậy. Chẳng lẽ cậu... Đã cấu kết cùng cái kia mà Phản Nội Quân kia rồi?"
Trong lòng Hứa Thâm thoáng trở nên căng thẳng, đối phương lại biết rất rõ về tổ chức như Phản Nội Quân?
Tuy Phản Nội Quân cũng không phải tổ chức bí ẩn gì, nhưng chung quy lại, bọn họ vẫn không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
"Đừng nói khó nghe như vậy, có hợp tác hay không đó là chuyện của tôi, nếu hội nghị các người đã biết sự tồn tại của Phản Nội Quân rồi, nhưng vẫn buông tay mặc kệ bọn họ, là có ý gì đây?" Hứa Thâm hỏi ngược lại.
Trung niên nọ mỉm cười, nói: "Tốt nhất là cậu đừng có trêu chọc vào bọn họ, nếu là quân vương khác, tôi cũng mặc kệ, nhưng cậu lại là người có thể giải quyết Mạt Di La, cướp được tòa thành này từ trong tay cô ta, thực sự làm cho người ta vô cùng ngoài ý muốn đó. Hi vọng bản thân cậu đừng để chính mình đi đường vòng."
"Ông có ý gì?" Ánh mắt Hứa Thâm đầy vẻ lạnh lùng.
"Phản Nội Quân chỉ là một miếng mồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo về thôi." Trung niên nọ cười dài nói: "Hội nghị chúng tôi sẽ không thiên vị nội thành, nhưng cũng không cho phép có người mang theo ý đồ phá hư bốn phía, trừ phi, nội thành thật sự cần xáo trộn tái sinh, đến khi đó chúng tôi sẽ ngầm đồng ý cho một thế lực như vậy tồn tại, nhưng bây giờ còn chưa đến thời điểm đó."
Hứa Thâm giật mình, không nghĩ tới Phản Nội Quân bên kia lại là bẫy rập do hội nghị ném ra ngoài.
"Làm như vậy có ý nghĩa gì sao?" Sau khi phục hồi lại tinh thần, sắc mặt Hứa Thâm càng thêm lạnh như băng, nói: "Lòng người không thể chịu nổi thử thách, các người cần gì phải đi thăm dò, thử xem phản ứng của những quân vương khác đối với nội thành? Chẳng lẽ đủ trung thành với nội thành sẽ đạt được ưu đãi gì đó sao?"
"Cậu hiểu lầm rồi." Trung niên nọ nói: "Phản Nội Quân vốn không phải do chúng ta thành lập, chẳng qua tự bọn họ cho rằng hành động của mình luôn được giữ trong bí mật, nhưng trên thực tế, đám người này đã sớm bị chúng ta chú ý tới rồi. Huống chi cậu cho rằng mục đích chân chính của bọn họ là phản nội thành sao? Hoàn toàn không phải, điều mà bọn họ chân chính mưu cầu, là một cái ghế trong hội nghị. Bọn họ chỉ lợi dụng sự cừu hận đối với nội thành bên trong tư tưởng của đám tín đồ kia đến làm lực ngưng tụ mà thôi."
"Suy cho cùng, vẫn là mưu lợi cá nhân thôi."
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, nhưng xem vẻ mặt của đối phương cũng không giống đang nói dối.
Nói như vậy, tất cả những thành viên của Phản Nội Quân vốn đang ẩn giấu cừu hận trong lòng kia, đều là pháo hôi và đá kê chân cho lãnh tụ trong tổ chức?
Ngay cả nỗi oán hận trong lòng những người tuyệt vọng cũng mang ra lợi dụng, đám người kia … thật đáng xấu hổ.