Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 894 - Chương 894: Một Khi Đã Như Vậy, Vì Sao Không Đi Thử Nghiệm?

Chương 894: Một Khi Đã Như Vậy, Vì Sao Không Đi Thử Nghiệm?
Chương 894: Một Khi Đã Như Vậy, Vì Sao Không Đi Thử Nghiệm?

Khi còn là vụ dân, hắn từng nghĩ rằng được cứu trợ nghĩa là có thể thoát khỏi khư.

Nhưng chờ tới lúc tiến vào cục Khư Bí, hắn lại phát hiện ra mình càng bị cuốn vào nhiều sự kiện khư thú hơn.

Vì thoát ly cục Khư Bí, hắn chỉ có thể trảm thật nhiều khư, tích góp thật nhiều công huân, lại lăn lộn trong nội bộ các thế lực khắp nơi nhằm đạt được thật nhiều tài nguyên, từ đó trở nên mạnh mẽ hơn, mà sống sót.

Nhưng cũng bởi vậy, hắn trực tiếp bị cuốn vào cuộc đấu tranh giữa các thế lực, một cuộc chiến giữa người với người và độ nguy hiểm vượt xa lúc phải đối mặt với khư.

Tới hiện giờ, thậm chí hắn còn thành công Niết Bàn tái sinh rồi.

Rốt cuộc cũng siêu phàm tuyệt thế, trở thành quân vương.

Thành tựu này đã là đỉnh điểm trong nhận thức của hắn...

Nhưng không!

Ngay tại thời điểm hắn cho rằng bản thân đã phá được cái lồng vẫn luôn trói buộc mình, thì đó cũng là lúc hắn chợt phát hiện ra rằng, kết quả của một chuỗi cố gắng kia chỉ khiến cho bản thân hắn đạt được một cái lồng khác càng lớn hơn thôi.

Nếu quân vương cũng không được, chẳng lẽ hắn phải gia nhập hội nghị, mới chân chính trở thành người nhấc lồng?

Một khi đã như vậy, vì sao không đi thử nghiệm?

Hứa Thâm nở nụ cười, bỗng nhiên hắn rất muốn nhìn xem, thời khắc bản thân mình đi đến cuối cùng, đạt tới đỉnh điểm, muốn tiến cũng không thể tiến lên được nữa, xung quanh sẽ là phong cảnh như thế nào.

"Nhà giam sao? Cậu nghĩ quá cực đoan rồi." Trung niên nọ nghe được lời nói của Hứa Thâm, chợt lắc lắc đầu: "Cậu có quyền lựa chọn mà, tiến vào đại gia tộc trong nội thành, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của cậu vậy? Nhưng thành Để lại có quy củ của thành Để, khi làm vương ở nơi này, toàn thành sẽ nằm dưới quyền điều khiển của cậu, cậu đã trở thành người chế định quy tắc, cậu còn có thể tùy tiện sửa chữa luật pháp trong thành của mình, ở nơi này, lời nói của cậu chính là thiên mệnh, tất cả mọi người bên dưới đều phải làm theo."

"Những điều này chẳng lẽ không phải một loại hưởng thụ hay sao?"

Hứa Thâm thu lại nụ cười, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta, nói: "Nếu trong nội thành có người mà tôi phải giết chết, mọi chuyện sẽ như thế nào?"

Trung niên nọ nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Vậy cần phải xem tình huống mới quyết định được. Nếu đối phương chỉ là người bình thường, để cậu hả giận, muốn giết cứ giết thôi. Nếu đối phương chính là nhân vật có thân phận khá cao, lại cần phải cố gắng hết mức nhằm kết nối, bàn bạc sao cho thỏa đáng. Cậu có bất cứ phẫn nộ gì, đều có thể mở lời xin hội nghị. Nếu người của bảy đại gia tộc, hoặc là thế lực khác đắc tội với cậu, cậu cũng có thể xin chỉ thị từ phía hội nghị."

Ông ta lại nói thêm: "Lệnh cấm ở đây dành cho cả hai bên, quân vương trong nội thành cũng bị cấm làm xằng làm bậy ở thành Để."

Hứa Thâm chăm chú nhìn ông ta, nói: "Tôi muốn nói, nếu tôi có kẻ thù là quân vương trong nội thành, và tôi chỉ muốn giết hắn thôi, tình huống sẽ như thế nào?"

Trung niên nọ nhíu mày, nói: "Vậy chỉ có thể xin chỉ thị từ phía quân chủ thôi. Cậu nói rõ ràng tình huống mà mình gặp phải, sau đó sẽ do quân chủ đến phán đoán xem nên xử phạt như thế nào. Nếu đối phương thật sự đắc tội với cậu, cậu có thể căn cứ theo tình huống mà đòi bồi thường."

Hứa Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, nhả từng chữ một: "Ngoại trừ giết hắn, không có lựa chọn thứ hai, tình huống sẽ như thế nào?"

"Vậy nghĩa là cậu đang khiêu khích hội nghị!" Sắc mặt trung niên nọ lập tức lạnh xuống, nói: "Hẳn là những lời tôi nói đã đủ rõ ràng rồi, kể cả Mạt Di La, lúc trước cô ta từng bị khinh bỉ ở nội thành, nhưng nhiều nhất chỉ có thể tìm người thường trong gia tộc đối phương tới phát tiết cho hả giận mà thôi. Cậu không thể giết quân vương, làm vậy quá không giảng đạo lý!"

Hứa Thâm nở nụ cười, chợt gật gật đầu nói: "Tôi đã hiểu rồi."

"Cậu đừng có nghĩ đến mấy chuyện ám sát linh tinh kia." Trung niên nọ quan sát vẻ mặt Hứa Thâm, lập tức nhíu mày nói: "Chỉ cần cậu ra tay, quân chủ nhất định sẽ biết được, có một vài loại năng lực còn đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì cậu có thể tưởng tượng được. Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần là chuyện từng phát sinh, nhất định sẽ bại lộ, tốt hơn hết là cậu đừng có kích động."

"Yên tâm." Hứa Thâm cười nói: "Tôi sẽ không xúc phạm quy tắc bên trong hội nghị."

"Vậy được." Trung niên nọ cũng không thèm quan tâm xem lời Hứa Thâm nói là thật hay giả. Ông ta khuyên bảo một câu là đủ rồi, còn Hứa Thâm mạo phạm quy tắc là tự tìm đường chết, ông ta không thừa tâm tư mà đi để ý đến loại chuyện này.

"Những lời cần nói, tôi đã truyền đạt xong, hi vọng cậu tự giải quyết cho tốt. Mặt khác, Mạt Di La chính là năng lực giả thời gian, cậu đã thực sự giết chết cô ta rồi sao?"

"Chưa." Hứa Thâm cũng không giấu giếm, nói: "Cô ta không dễ bị giết như vậy."

"Nói như vậy, vị trí này của cậu còn chưa vững?" Trung niên nọ tương đối hiểu được cách nói của Hứa Thâm.

Suy cho cùng, năng lực của Mạt Di La cũng quá mạnh mẽ, có thể đánh bại cô ta đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy, càng đừng nói tới chuyện giết chết cô ta.

Mà theo lẽ thường, trong cuộc chiến giữa những quân vương, nếu không đánh lại đối phương, ít nhất vẫn có thể thoát thân.

Nếu ngay cả thoát thân cũng không thể làm được, trừ phi đã bị địch nhân nghiền áp.

"Có lẽ là vậy." Hứa Thâm cười cười.

Trung niên nọ thấy vậy, gần như đã hết hứng thú nói chuyện với hắn rồi, ông ta lập tức khoát tay, xoay người, nói: "Được rồi, ở trong khoảng thời gian cậu nhậm chức này, cứ nhớ kỹ lời nói của tôi là được. Những chuyện khác, cậu tự giải quyết cho tốt đi."

Nói xong, ông ta đã trực tiếp xoay người rời đi rồi.

Hứa Thâm lặng lẽ nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi rồi biến mất, hắn cũng thu hồi ánh mắt, tới lúc này, sát ý trong mắt đã không thể kiềm chế được nữa, lập tức phun trào mãnh liệt ra ngoài.

Ban đầu hắn còn tính toán sẽ kiềm chế một chút, chờ đến tối mới ra tay, nhưng hiện tại… thời gian có chút gấp gáp.

Không giết ở nội thành, thì bắt lại thành Để rồi mới giết?

Hội nghị... Cũng cần phải có biện pháp chứng kiến mới được.

Hứa Thâm nghĩ đến không gian Linh Bí, nếu bước vào nơi này, mở miệng hỏi mấy chuyện bí ẩn kia, có lẽ sẽ tìm được người hiểu biết, nhưng trung niên nọ vừa đến nơi này, hắn cũng vừa kế vị chức thành chủ, nếu đi tìm hiểu chuyện về hội nghị ngay tại khoảng thời gian nhạy cảm này, thân phận rất dễ bị người ta tập trung khoanh vùng.

Chuyện gì cũng phải chậm rãi thôi…

Bình Luận (0)
Comment