Lão quân vương liếc nhìn Giang Nguyệt Ly một cái, chợt mỉm cười lắc đầu: "Trước kia, đã từng có người nói ra ý tưởng này, nhưng chung quy lại, nó vẫn không thể thực hiện được, ít nhất là trong những gì ta được biết thì không có. Nguyên nhân rất đơn giản, khư binh hoàn mỹ là một kỳ tích, là thần thoại cổ xưa, là truyền thuyết. Một khi đạt được khư binh như vậy, cũng tương đương với nắm trong tay lực lượng vô địch đương thời, có thể trấn áp hết thảy khư thú!"
"Hai người nghĩ thử xem, có thể trấn áp khư thú, đương nhiên cũng có thể trấn áp con người. Loại bảo vật vô địch này sẽ trân quý tới cỡ nào chứ? Và một khi có ai đó đạt được trước, hắn có thể đứng yên, mặc cho người khác tái tạo nên một kiện như vậy hay không?"
Giang Nguyệt Ly nhíu mày, cô đã hiểu được những gì lão muốn nói.
Từ góc độ lý tính, đương nhiên hợp tác sẽ là phương án để hai bên cùng thắng.
Nhưng từ góc độ nhân tính, bất cứ bên nào cũng sẽ đề phòng lẫn nhau, tuyệt đối không để cho đối phương dễ dàng thực hiện được.
Rõ ràng cơ hội đang ở ngay trước mắt, nhưng mọi người vẫn lựa chọn áp chế lẫn nhau, khó trách các gia tộc đều trông giữ khư binh nghiêm mật như thế, kể cả khư binh cấp thấp nhất, nếu làm mất đi, cũng là tử tội.
"Biết là như vậy, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp lấy được từ những gia tộc khác một chút. Với lượng khư binh dự trữ dồi dào của những gia tộc khác, không nói được sẽ tăng lên bao nhiêu, nhưng chắc chắn đủ để gia tăng hai, ba điểm quyền trọng." Giang Trần Phong nói, từ trong đáy mắt lóe lên sát ý.
Lão quân vương gật đầu nói: "Đúng vậy, nhóm gia tộc khác cũng nghĩ như vậy, vấn đề là xem hai bên có thực lực này hay không thôi."
"Hàn gia có bao nhiêu vị quân vương?" Giang Trần Phong hỏi.
"Hai vị." Lão quân vương cười nói: "Hai người vừa thành công Niết Bàn, trên phương diện điều khiển lực lượng của bản thân còn chưa đủ tinh chuẩn. Chờ đến lúc hai người hoàn toàn thích ứng được rồi, đó cũng là thời điểm chúng ta tiến hành trả thù Hàn gia."
Giang Trần Phong khẽ gật đầu, lại bỗng nhiên hỏi: "Lão tổ, có thể cho chúng ta mượn khư binh Quỷ Nguyệt Thần Diện kia dùng thử xem hay không? Lỡ như chúng ta tương xứng với kiện khư binh kia hơn, chẳng phải sẽ phát huy ra thực lực càng mạnh hơn sao?"
Đôi mắt Giang Nguyệt Ly khẽ động, cô không nói gì, nhưng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía lão quân vương.
Lão quân vương liếc mắt đánh giá hai người một cái, nụ cười trên mặt vẫn y nguyên không chút biến hóa, tựa như đã sớm dự đoán được chuyện này, chỉ thản nhiên nói: "Tương xứng hay không, ta sẽ tự mình cân nhắc, trước mắt, hãy để cho ta hiểu biết một chút về năng lực của hai người đi."
Ánh mắt Giang Trần Phong lóe sáng, nói: "Làm thế nào để hiểu biết?"
"Nếu không, chúng ta luận bàn một chút nhé?" Lão quân vương như cười như không hỏi.
Giang Trần Phong nói: "Vậy vãn bối sẽ không khách khí."
Tuy tự xưng là vãn bối, nhưng trên mặt gã vốn chẳng có lất một chút nơm nớp lo sợ và cung kính như trước khi Niết Bàn, hiện giờ, đối mặt với lão tổ của Giang gia, gã cũng coi như mình đang đối mặt với một người bình thường ngang hàng.
Kỳ thực loại tình huống này cũng không phải do gã cố ý ngạo mạn, chẳng qua sau khi Niết Bàn, tình cảm mất mát, khuyết thiếu đi, khiến trong lòng gã khó mà tiếp tục sinh ra lòng kính sợ với người khác.
Trừ phi, lão quân vương nắm giữ loại lực lượng làm gã sợ hãi.
Nửa giờ sau, bọn họ từ Khư giới quay về trong hiện thực, sắc mặt Giang Trần Phong và Giang Nguyệt Ly đều tương đối trầm thấp, lão quân vương vẫn mang nụ cười bình thản trên môi, nhưng có vẻ như khí sắc đã tốt hơn ban đầu một chút.
Giang Minh Trạch vừa nhìn thấy ba vị quân vương hiện thân, đã vội vàng tiến đến trước mặt Giang Nguyệt Ly. Đối mặt với cô cháu gái này, vẻ mặt của ông ta thoáng hiện một tia khó xử, nhưng bản thân vốn là gia chủ, tâm tính vô cùng kiên định, nên rất nhanh một tia khó xử đó đã biến mất, vẻ mặt ông ta trở nên cực kỳ tự nhiên và tao nhã, chỉ hơi cung kính nói: "Nguyệt Ly, lúc trước có một vị quân vương ở thành Để gởi thư tới, nói là hảo hữu của cháu, muốn hẹn gặp mặt."
Nói xong, ông ta đưa lá thư kia cho Giang Nguyệt Ly.
"Quân vương thành Để?" Giang Nguyệt Ly có chút kinh ngạc.
Lão quân vương đã sớm nghe nói đến việc này từ trong miệng Giang Minh Trạch, dù sao đó cũng là tin tức có liên quan tới một vị quân vương, chắc chắn bọn họ phải báo cáo cho lão biết trước.
Lão mỉm cười nói: "Lúc trước Giang gia gặp nguy nan, từng nghe nói có một vị quân vương lên tiếng ủng hộ chúng ta, có lẽ người nọ chính là bạn của cháu, nhưng cũng có thể là quân vương khác, cháu có thể đi qua tìm hiểu một chút."
Giang Nguyệt Ly không nói chuyện, chỉ nhanh chóng mở thư ra, và rất nhanh trên mặt đã lộ vẻ kinh ngạc.
Người nọ là...?
Gần như cô đã quên mất rồi.
Nhưng chỉ thoáng chốc sau, trong đầu đã chậm rãi hiện ra một gương mặt tuấn tú đẹp trai.
Đôi mắt Giang Nguyệt Ly thoáng rung động, hoá ra là nhóc con kia.
Trong phút chốc, đủ loại ký ức về Hứa Thâm ùa tới, trong mắt cô càng thêm kinh ngạc.
Lúc trước khi Giang Nguyệt Ly còn ở lại bên trong sở nghiên cứu, Hứa Thâm cũng vừa bước vào cục Khư Bí.
Mà khi đó cô đã là hình thái thứ hai.
Tới hiện giờ chỉ ngắn ngủi chừng ba, bốn năm, vậy mà Hứa Thâm đã trở thành quân vương rồi?!
Giang Nguyệt Ly thực sự cảm thấy không sao tin nổi.
Lại nói, bức thư này đã được gửi tới từ trước, nghĩa là Hứa Thâm còn trở thành quân vương nhanh hơn cô.
Đây là loại tốc độ trưởng thành gì chứ?!
"Là người quen của cô sao?" Giang Trần Phong đang đứng bên cạnh, lập tức lên tiếng dò hỏi.
Giang Nguyệt Ly phục hồi lại tinh thần, cũng nhẹ nhàng gật gật đầu: "Lúc trước, tôi từng giao mặt nạ Quỷ Nguyệt của mình cho đối phương."
"Thì ra là thế." Giang Trần Phong cũng nghe nói đến chuyện này. Vì chuyện đó, gia tộc còn muốn xử phạt Giang Nguyệt Ly.
Tuy kiện khư binh kia chỉ là mặt nạ Quỷ Nguyệt đã giải thể quyền trọng, nhưng nói sao chăng nữa, nó cũng là hình mẫu, cũng là vinh quang của Giang gia.
"Nói như vậy cảm tình giữa hai người rất sâu nặng?" Đôi mắt Giang Minh Trạch lập tức sáng ngời, khó trách đối phương lại nguyện ý ra tay trong lúc Giang gia nguy nan, muốn giải cứu Giang Nguyệt Ly.