"Chúc mừng hai người đã Niết Bàn tân sinh, sau này Giang gia có ba người chúng ta tọa trấn, sẽ tái hiện thời khắc huy hoàng ngày xưa!" Lão quân vương cười khẽ nói.
Dù tuổi đã cao, nhưng vào giờ khắc này, hào khí và sát khí bễ nghễ từng bị lão thu vào trong lòng, lại một lần nữa hiển lộ ra ngoài, như thế sự xuất hiện của hai vị quân vương mới, đã đánh thức bản chất uy nghiêm của một vị cường giả trong lòng lão, từ đó toả sáng tân sinh, lộ ra ý chí chiến đấu hiên ngang, bất khuất.
Giang Nguyệt Ly khẽ gật đầu, nói: "Ít nhất chúng ta sẽ không để cho Giang gia bị người ta khinh thường nhục nhã nữa."
"Hiện giờ chính là thời điểm thanh toán nợ nần với đám người Hàn gia kia." Ánh mắt thanh niên bên cạnh Giang Nguyệt Ly đầy vẻ lạnh lùng, sát ý đậm đặc trong đáy mắt. Người này cũng là một thành viên trong danh sách hạch tâm của Giang gia, một vị thiên tài trong tộc.
"Ha ha, không vội." Lão quân vương cười nói: "Hai người vừa thành quân vương, có rất nhiều chuyện còn chưa quen thuộc, trước tiên, cứ lật xem tư liệu về những vị quân vương khác mà gia tộc chúng ta từng thu được đã, sau đó lại luận bàn với nhau một chút, đến khi thích ứng được với lực lượng của quân vương, chúng ta sẽ tới tìm bọn họ thanh toán nợ nần."
"Đúng đúng, mấy người vừa Niết Bàn lột xác xong, còn cần thời gian để thích ứng, ổn thỏa là tốt nhất." Giang Minh Trạch vội vàng cười nói.
Giang Nguyệt Ly đưa mắt nhìn ông ta một cái, nhưng không nói điều gì.
"Hừ!" Giang Trần Phong bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt lạnh như băng.
Tuy bọn họ tự nguyện tham gia kế hoạch ấp trứng quân vương lúc trước, nhưng toàn bộ những cảm xúc phẫn nộ, thống khổ và tuyệt vọng bọn họ gặp được trong quá trình đó cũng là chân thật.
"Về kế hoạch ấp trứng, hai người cũng đừng trách Minh Trạch. Đây đều là quy củ cũ trong tộc, nếu không phải chúng ta đã đi đến thời khắc sinh tử tồn vong, chẳng có ai sẽ đưa ra loại quyết định hy sinh như vậy. Hãy nhớ rằng kẻ thù chân chính của chúng ta là Hàn gia, là những gia tộc muốn bỏ đá xuống giếng khác, mà không phải Minh Trạch." Lão quân vương bên cạnh cười khẽ nói.
Giang Minh Trạch bị Giang Trần Phong từng là con cháu mình nhìn chằm chằm vào với ánh mắt như thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi, lông tóc toàn thân lập tức dựng đứng lên, trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Nụ cười trên mặt ông ta trực tiếp trở nên cứng đờ, cũng chỉ có thể ngượng ngùng nở nụ cười, phụ họa: "Đúng vậy, nếu không phải gia tộc rơi vào tuyệt cảnh, tôi tuyệt đối sẽ không hy sinh mấy người, đáng tiếc những lão già như chúng tôi đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, nội tâm đã sớm chết lặng, dù chịu kích thích như thế nào cũng rất khó thức tỉnh, nếu không, kẻ nên hy sinh phải là chúng tôi mới đúng."
"Hừ!" Giang Trần Phong hừ lạnh một tiếng, ông ta nói thật dễ nghe, nếu là trước kia, có lẽ gã còn có thể tin những lời này là thật.
Nhưng trong quá trình Niết Bàn lột xác thành quân vương, cả linh hồn lẫn ý chí của gã đều được tái tạo rồi, tới lúc này, ánh mắt nhìn mọi thứ lại càng thêm thấu triệt.
"Hai người đi theo ta." Lão quân vương nói với hai người Giang Nguyệt Ly, sau đó trực tiếp bước vào tầng thứ tư trong Khư giới.
Hai người kia thấy vậy cũng lập tức đi theo lão, cũng đi vào tầng thứ tư trong Khư giới.
Nơi này có thể ngăn cách toàn bộ tộc nhân trong hiện thực.
"Hiện giờ trong lòng hai người cảm thấy gia tộc thế nào?" Lão quân vương thu lại nụ cười trên mặt, lặng lẽ nhìn hai người Giang Nguyệt Ly.
Câu hỏi này thật kỳ quái.
Quân vương đều là tồn tại đã cởi bỏ tình cảm trong lòng, mặc dù bọn họ vẫn còn tình cảm, nhưng chỉ còn sót lại một bộ phận cực nhỏ, hoặc là tương đối đơn giản mà thôi.
Như phẫn nộ, sát ý, hoặc chỉ đơn thuần là hoài niệm, tiếc hận, vân vân...
"Tôi cũng đang muốn hỏi lão tổ." Giang Trần Phong nhíu mày nói: "Gia tộc yếu ớt vốn là thứ gánh nặng như thế, vì sao lão tổ dù chết cũng muốn tử thủ gia tộc? Với lực lượng của ngài, đã đủ để đi tìm thứ càng cao hơn, theo đuổi càng nhiều thứ hơn mà?"
Hiện giờ, gã sớm nhìn thấu vinh quang của gia tộc là gì.
Đã từng trải qua sinh tử và hủy diệt, gã chỉ quan tâm tới cảm thụ của chính mình.
Lão quân vương cười nhạt, nói: "Thứ càng cao hơn là thứ gì? Khư binh hoàn mỹ, hay là Linh Bí trong truyền thuyết? Hoặc là tồn tại siêu việt quân vương? Ta nói cho hai người nghe, tất cả chúng đều là hư vô. Kể cả khi chúng là sự thật, thì với quân vương chúng ta, chỉ sợ có đi hết cả đời người, cũng không nhất định có thể tìm được cái bóng của chúng."
"Trước kia, khi ta vừa trở thành quân vương, cũng từng thoát ly gia tộc một đoạn thời gian, một mực tìm kiếm chung quanh, nhưng về sau này, khi ta tìm được càng nhiều tư liệu hơn, biết được càng nhiều tin tức hơn, mới hiểu được rằng loại chuyện này quá mức khó khăn."
"Bởi vậy cuối cùng ta lại trở về về trong gia tộc, lợi dụng lực lượng của gia tộc đi tìm kiếm chúng, chẳng phải làm như vậy sẽ nhanh hơn một mình tìm kiếm hay sao?"
Giang Trần Phong nhướng mày, nói: "Thực sự khó như vậy sao? Các đại gia tộc cũng chưa tìm được?"
"Khó lắm." Lão quân vương lắc đầu, nói: "Nói một cách đơn giản, bọn họ muốn chiếm đoạt gia tộc chúng ta, cũng vì muốn giành lấy Quỷ Nguyệt Thần Diện trong tay ta. Nó là khư binh cấp truyền thuyết Giang gia của chúng ta, quyền trọng đã đạt tới 23, chỉ còn chín điểm nữa, là tới con số 32 cực hạn."
"9 điểm..." Đôi mắt Giang Trần Phong khẽ chớp động, gã tiếp tục nói: "Nếu tìm được khư binh dự trữ trong các gia tộc khác, hẳn là có thể gom góp đủ 9 kiện khư binh có đặc tính tương tự với nó. Như vậy, Quỷ Nguyệt Thần Diện đã bước tới rất gần trạng thái hoàn mỹ rồi."
Lão quân vương gật đầu, nói: "Nhưng gia tộc khác sẽ không miễn phí giao khư binh dự trữ trong kho hàng của bọn họ cho chúng ta. Hẳn là hai người cũng biết, các gia tộc đều quản lý khư binh của mình cực kỳ nghiêm mật, kể cả khư binh cấp thấp nhất. Bọn họ làm vậy để hạn chế lượng khư binh chảy ra bên ngoài xuống mức tối thiểu nhất, không cho người khác có cơ hội gom góp dung hợp."
Giang Nguyệt Ly đang đứng bên cạnh, từ nãy tới giờ vẫn không nói chuyện, lại bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nếu chúng ta có thể tập hợp toàn bộ khư binh dự trữ của sáu đại gia tộc khác, hẳn là chuyện gom góp được 9 kiện khư binh từ trong đống khư binh nhiều như vậy, sẽ rất đơn giản. Vì sao chúng ta không hợp tác cùng bọn họ? Hoặc là chúng ta tiến hành trao đổi khư binh với nhau, chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?"