Hứa Thâm không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nâng tay lên, giương kiếm.
Sắc mặt hai người Giang Nguyệt Ly khẽ biến, lập tức theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Hứa Thâm trực tiếp chém một kiếm vào thẳng hư không.
Cùng lúc đó, một cục vụn máu thịt đang nhanh chóng chạy như bay ở ngoài mười dặm, lại cấp tốc khôi phục trở lại.
Tốc độ khôi phục này cực nhanh, rõ ràng thứ còn sót lại chỉ là một mảnh vụn có kích thước bằng chỏm móng [1], nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã khôi phục được hơn phân nửa thân hình, đúng là thân hình của thanh niên quân vương kia.
[1]: phần da tính từ móng tay đến đỉnh ngón.
Dưới hiệu quả của năng lực gấp đôi, tốc độ tự lành của gã cũng có thể gấp đôi!
Người không biết rõ về năng lực của gã, cũng có thể hiểu lầm gã là năng lực giả hệ trọng cấu.
Giang gia chết tiệt!
Quân vương thành Để chết tiệt!
Lúc này, trong lòng thanh niên quân vương nọ đầy rẫy phẫn hận, từ đáy mắt tràn lan sát ý. Gã đang chạy rất nhanh về phía trước, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là mau chóng thoát khỏi nơi đây, trốn về Hàn gia, sau đó, mang đi toàn bộ bí thuật, trân bảo của Hàn gia, cũng thuận tiện di chuyển cả nhóm đệ tử hạch tâm của Hàn gia nữa.
Về phần đám tộc nhân còn lại, cũng chỉ có thể mặc cho Giang gia tàn sát.
Gã có muốn cũng không chú ý được nhiều như vậy. Mà suy cho cùng, đám tộc nhân phổ thông bình thường cũng rất khó sản sinh ra quân vương, xác suất rất thấp.
Bọn họ chỉ là nền tảng trong gia tộc mà thôi.
Và rất đột ngột, vào đúng thời điểm trong lòng gã đầy những phẫn hận, đột nhiên từ trực giác, gã cảm nhận được một loại nguy hiểm đang ập tới.
Con ngươi trong mắt thanh niên quân vương trực tiếp co rút lại, cảm giác này rất giống lúc trước.
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy cái gì, thậm chí còn không có bất cứ người nào đuổi theo phía sau.
Chuyện gì… thế này?
Ý niệm còn chưa kịp xẹt qua trong đầu, rất đột ngột, thân thể vừa khôi phục của gã lại bị xé toang ra, giống như vừa có một luồng kiếm quang vô hình nào đó, trực tiếp chặt đứt thân thể thành hai nửa.
Đau đớn kịch liệt làm gương mặt thanh niên quân vương nọ trở nên vô cùng dữ tợn, nhưng càng nhiều hơn là khủng hoảng.
Đúng vào lúc này, một tiếng rít kỳ quái nhanh chóng truyền đến.
Ngay sau đó, thanh niên quân vương đã bắt gặp một bóng người tựa như ác mộng xuất hiện trong tầm mắt của gã.
Là Hứa Thâm.
Là quân vương thành Để kia, hắn đang dùng tốc độ cao nhất đuổi theo tới đây, tốc độ nhanh đến dọa người, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ của gã trong trạng thái tứ trọng gấp bội.
Một cái nháy mắt, Hứa Thâm đã đến trước mặt gã rồi.
Hứa Thâm nhìn bóng người đã nứt ra thành hai nửa trước mắt, lại hờ hững nâng tay, khư lực bao trùm, hóa thành từng sợi tơ mảnh giống như xiềng xích, phong tỏa bộ thân thể nọ trong lồng giam.
Tiếp theo, hắn nhanh chóng xoay người mang đối phương quay về bầu trời Quang Minh điện trong Khư giới.
Nơi này, lão quân vương và Giang Nguyệt Ly đang đứng đợi Hứa Thâm trở về.
Vừa nãy, Hứa Thâm đột ngột chém thẳng một kiếm vào giữa hư không, sau đó thân thể cấp tốc bay đi, hai người bọn họ nghĩ mãi mà không rõ vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng tới lúc này khi nhìn thấy Hứa Thâm nhanh chóng quay về, đồng thời sợi xiềng xích trong tay còn tạo thành một cái lồng nhốt một bóng người khác, cả hai lập tức đờ ra.
Rất nhanh, Giang Nguyệt Ly đã phục hồi lại tinh thần, cô thật sự không ngờ quân vương Hàn gia kia lại suýt chút nữa đã chuồn mất, may mắn Hứa Thâm cảm nhận được.
Lại nói, rốt cuộc Hứa Thâm cảm nhận được như thế nào?
Cô đưa mắt nhìn Hứa Thâm, càng ngày càng cảm thấy bản thân thực sự khó có thể nhìn thấu được Hứa Thâm này.
Dù hiện giờ Giang Nguyệt Ly đã trở thành quân vương, nhưng trong mắt cô, những chuyện vừa phát sinh trong ngày hôm nay lại mang theo một chút kỳ huyễn [2]. Ở trước mặt Hứa Thâm, ba vị quân vương Hàn gia lại bị dễ dàng trấn áp, dưới tình huống một chọi ba, hắn lại có thể làm được đến loại trình độ này. Thực sự khủng bố.
[2]: Huyền ảo, kỳ lạ, khó mà tin nổi.
Hơn nữa, rõ ràng cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng đến khi kết thúc, lại giật mình phát hiện bản thân vẫn không có lấy một chút nhận thức rõ ràng nào về năng lực của Hứa Thâm.
Phải biết rằng, loại cơ hội được tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa các quân vương này, chính là chuyện cực kỳ hiếm có.
Phải biết rằng, thực lực mạnh yếu của một vị quân vương được quyết định bởi hai điều, thứ nhất là năng lực, đương nhiên rồi, còn thứ hai chính là tình báo.
Dù năng lực của một người có mạnh hơn nữa, nhưng bị công khai cho nhiều người cùng biết, thì kiểu gì cũng sẽ bị người khác tìm ra nhược điểm và biện pháp khắc chế mà thôi.
Suy cho cùng, trí tuệ vĩnh viễn là năng lực mạnh nhất của nhân loại!
"Khó trách lại không tìm được kiện khư binh kia, hóa ra nó đã bị bản thể của hắn mang theo cùng chạy trốn rồi, khẳng định là lúc này nó đang ở trên người hắn." Giang Nguyệt Ly lập tức nói với Hứa Thâm.
"Đúng vậy." Lão quân vương cũng lập tức nói, nhưng ánh mắt lại thoáng biến đổi một chút.
Lại nói, có đúng là lúc trước lão hoàn toàn không nhìn thấy phần cặn thịt đã bỏ chạy kia không?
Đương nhiên là không rồi.
Một mình chống đỡ cả Giang gia trong quãng thời gian dài như vậy, lão đã giao thủ cùng không ít quân vương, có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, làm sao lão có thể bỏ sót một sơ hở lớn đến vậy?
Nguyên nhân khiến lão lựa chọn thả cho đối phương chạy thoát, cũng rất đơn giản thôi.
Bởi vì bọn họ không tìm được kiện khư binh kia trong cơ thể hai vị quân vương lúc trước, cũng không trông thấy lực lượng do kiện khư binh kia mang đến.
Chỉ vậy thôi là đủ hiểu, kiện khư binh cấp truyền thuyết nọ đang ở ngay trong cơ thể thanh niên quân vương này.
Đó chính là chí bảo của Hàn gia.
Ai mà không muốn?
Nếu lão chém giết thanh niên quân vương kia, rồi mang gã tới trước mặt Hứa Thâm, kiện khư binh đó có thể rơi vào trong tay lão hay không?
Hiển nhiên là không rồi.
"Ừm."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hắn lại nâng tay tìm kiếm trên thân thể thanh niên quân vương này.
Thanh niên quân vương chăm chú nhìn Hứa Thâm, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Rõ ràng thân thể đã bị xé rách thành hai nửa, nhưng cái miệng vẫn mấp máy, cầu xin tha thứ nói: "Hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi sẽ cho cậu hết thảy mọi thứ của Hàn gia... Tôi biết hiện tại những thứ này đã thuộc về cậu rồi. Tôi còn có thể làm việc cho cậu. Tôi sẽ ủng hộ cậu san bằng những gia tộc khác. Tôi nguyện ý làm con chó trung thành nhất cho cậu!"