Chuyện đi tới hiện giờ, Giang Nguyệt Ly cũng biết tiếp tục ngụy trang chỉ là lừa mình dối người, hơn nữa cô làm như vậy còn có chút không coi trọng Hứa Thâm.
Lại nói, sau khi lão tổ bị phát hiện ra, lão cũng lựa chọn nhận lỗi với Hứa Thâm rồi, đương nhiên cô cũng nên thú nhận một chút.
"Thật có lỗi, là tôi đã dẫn dụ bọn họ tới đây." Sắc mặt Giang Nguyệt Ly thoáng hiện một chút xấu hổ nói.
Hứa Thâm gật gật đầu, nói: "Không sao cả."
"Cậu không trách tôi sao?" Giang Nguyệt Ly không nhịn được mở miệng hỏi.
Vấn đề này khá là giống câu hỏi của một cô nữ sinh ngây thơ nào đó.
Đương nhiên, nếu đó thực sự là câu hỏi của một cô bé, về tình cũng có thể tha thứ được, nhưng đáng tiếc, đây lại là câu hỏi phát ra từ trong miệng một vị quân vương, chắc chắn sẽ mang theo một tầng ý nghĩa khác.
Ánh mắt Hứa Thâm thoáng biến hóa một chút, đây là lần đầu tiên trong đáy mắt hắn xuất hiện một tia thất vọng và mất mát, hắn khẽ lắc đầu, nói: "Không có gì, có thể gặp được chị một lần, có thể giúp được chị một lần, cũng coi như tôi đã báo đáp được chuyện lúc trước rồi."
Giang Nguyệt Ly nhìn ra chút biến hóa trong ánh mắt Hứa Thâm, lập tức hiểu được bản thân cô đã quá vội vàng rồi.
Bọn họ làm ra chuyện như vậy, làm sao Hứa Thâm có thể không suy nghĩ gì?
Là cô vọng tưởng lợi dụng nói mấy câu để che đậy hết thảy sai lầm của mình?
Quá ngây thơ rồi.
Trong lòng cô có chút hối hận, lại nói với Hứa Thâm: "Thực xin lỗi..."
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người đang kịch liệt chém giết cùng một chỗ ở phía xa xa.
Giang Nguyệt Ly đưa mắt nhìn, trong lòng có chút lo lắng lão tổ, lại nhanh chóng nói với Hứa Thâm: "Tôi cũng đi hỗ trợ."
Cô thực sự không thể tiếp tục mặt dày không biết xấu hổ mà mở miệng nhờ Hứa Thâm ra tay nữa.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, hắn bình thản nâng thanh kiếm trong tay lên, lại đột nhiên chém xuống hư không trước mắt.
Tăng!
Dường như trong hư không vừa có thứ gì đó đã bị chặt đứt.
Ngay sau đó, đột nhiên thân thể của thanh niên quân vương đang chiến đấu kịch liệt cùng lão quân vương Giang gia ở phía xa xa, bị xé rách.
Loại công kích không một dấu hiệu báo trước này thực sự làm gã khiếp sợ. Thanh niên này chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó trực tiếp bị lão quân vương bắt lấy sơ hở, liên tiếp mãnh công, rất nhanh đã đánh cho thân thể của gã tán loạn.
Bộ thân thể tan vỡ này cũng mau chóng biến thành cặn bã.
Bởi vì thanh niên quân vương không phải hệ trọng cấu, tuy thân thể đã tan nát vẫn có thể khép lại được, nhưng quá trình này cực kỳ thong thả.
Ánh mắt lão quân vương đầy vẻ hưng phấn, đã bao nhiêu năm cuối cùng Hàn gia cũng có ngày hôm nay!
Lão lại ra tay, múa may cây lão thương trong tay, mỗi một thương đều đâm xuyên máu thịt, khiến cho đống máu thịt trước mắt tiếp tục nổ tung, tựa như trên thân thương tự mang theo lực trùng kích nổ mạnh.
Gặp phải đòn công kích này, vụn máu thịt vừa biến thành cặn bã nọ lại càng thêm tan nát, ý thức đã có chút rời rạc bên trong lập tức truyền đến tiếng cầu xin tha thứ mỏng manh: "Lão Lưu... Buông tha cho tôi đi."
"Buông tha cho cậu sao? Có khả năng này ư?" Lão quân vương cười lạnh một tiếng.
Lão càng xuất thương nhanh hơn, lúc này dưới trạng thái tuyệt đối áp chế, lão lại liên tục công kích, đến khi hoàn toàn xé nát đối phương mới thôi.
Những phần máu thịt đã biến thành cặn nọ, tiếp tục văng tung toé khắp nơi. Rồi trong lúc vô ý, một cục gì đó ở bên trong đã bắn ra xa xa, rơi xuống bên ngoài.
Có vẻ như lão quân vương bên này không hề phát hiện ra nó, lão vẫn đang toàn lực đối phó với đống máu thịt, bộ phận thân thể còn sót lại trước mặt mình, mãi cho đến khi hoàn toàn hủy diệt chúng.
Tiếp đó, bàn tay lão vung lên, khư lực bao trùm xuống, tập hợp đống máu thịt đã hoàn toàn biến thành cặn bã kia, mang về trước mặt Hứa Thâm.
"Chuyện hôm nay, là Giang gia chúng ta đường đột, đa tạ tiên sinh đã cứu giúp. Toàn bộ trân bảo bí thuật của Hàn gia, tôi đều sẽ thu nạp đưa đến trước mặt tiên sinh, làm cảm tạ, mặt khác Giang gia ta cũng sẽ đưa tặng tiên sinh một kiện chuẩn khư binh cấp truyền thuyết." Vừa gặp mặt, lão quân vương đã cất giọng thành khẩn, còn nói nhanh một chuỗi dài, không ngừng nghỉ, thái độ vô cùng chân thành.
Lúc trước, Hứa Thâm đã nhìn thấu kế hoạch của bọn họ, bởi vậy, lúc này chỉ có chân thành mới có thể cứu vãn lại một chút.
Lại nói, bảo vật của Hàn gia đều đưa cho Hứa Thâm, là bởi vì chính Hứa Thâm là người đã đánh cho ba quân vương của Hàn gia suy bại, cũng tương đương với Hàn gia đã bị Hứa Thâm phá hủy, đương nhiên những bảo vật của gia tộc bọn họ nên thuộc về Hứa Thâm.
Mà lão hứa hẹn đưa tặng khư binh cho hắn, coi như là cảm tạ, cũng là báo đáp, đưa một lần quà, trả xong nợ nần, ân oán.
Hứa Thâm chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn lão, không hề nói chuyện.
Lão quân vương chạm phải thái độ lạnh nhạt của Hứa Thâm, trong lòng cũng biết, là chuyện lúc trước bọn họ làm thực sự không đúng, làm người khác không vừa lòng [1]. Dẫu sao cũng là lợi dụng người ta, quân vương nào sẽ cam tâm tình nguyện bị người lợi dụng?
[1]: nguyên văn - soa cường nhân ý, nghĩa bình thường của nó là tạm hài lòng, tạm chấp nhận, nhưng theo ngữ cảnh này, để hiểu đúng nhất phải là làm người ta không hài lòng.
Ánh mắt lão lập tức chuyển hướng nhìn qua đống vụn máu thịt trước mắt. Đã bị dày vò đến tình trạng này nhưng bên trong vẫn còn sót lại một tia khí tức cực kỳ mỏng manh.
Chuyện này đã đủ để thấy được sinh mệnh lực của quân vương ương ngạnh đến mức độ nào.
Bàn tay lão lại nhanh chóng khuấy trộn bên trong, nhưng không tìm ra khư binh, lão không khỏi nghi hoặc nói: "Kỳ quái, đáng lẽ kiện khư binh của Hàn gia kia phải ở trên người hắn, nhưng không có, chẳng lẽ nó nằm trên người hai kẻ kia?"
Giang Nguyệt Ly nghe vậy cũng vội vàng tiến lên, hỗ trợ tìm kiếm, nhưng không tìm được bất cứ kiện khư binh nào, lại không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm.
Phải biết rằng, hai người khác của Hàn gia đang nằm trong tay Hứa Thâm, nếu khư binh ở trên người bọn họ, rồi bị Hứa Thâm lặng lẽ cất đi cũng thực bình thường.
Dù sao Hứa Thâm cũng là người đánh bại đối phương.
"Ân tình hôm nay, khó có thể báo đáp được. Theo lý, kiện khư binh của Hàn gia kia cũng nên thuộc về cậu." Giang Nguyệt Ly chân thành nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, nói: "Để tôi tự mình ra tay."
Giang Nguyệt Ly hơi sững sờ, không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.