Thanh niên quân vương thật sự không ngờ, gã kéo hội nghị thống trị ra cũng chẳng thể dọa được Hứa Thâm, trong lòng kinh sợ vô cùng, nhưng vẫn cố gắng khắc chế lửa giận, nói: "Tôi dùng khư binh của Hàn gia chúng tôi trao đổi với cậu, chính là kiện truyền thuyết cấp khư binh kia, ý cậu thế nào?"
Vì giải cứu Hàn Liệt và A Lan, đúng là thanh niên này đã nhịn đau làm ra quyết định như vậy.
Suy cho cùng, một kiện khư binh còn không bằng được hai vị quân vương.
Nếu cùng lúc tổn thất hai vị quân vương, ngay cả với Hàn gia, đây cũng là đả kích mang tính hủy diệt.
Lúc này, Giang Nguyệt Ly đứng bên cạnh bọn họ đã phục hồi lại tinh thần, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào những gì đang diễn ra trước mặt nhưng trong lòng lại hơi ngơ ngác, không quá tin tưởng vào mấy chuyện này.
Có điều… nói gì đi nữa Giang Nguyệt Ly cũng là quân vương, năng lực thừa nhận rất mạnh, và gần như chỉ trong thoáng chốc, cô đã tỉnh táo lại, và vội vàng nói với Hứa Thâm: "Đừng tin hắn, đó là mệnh căn của Hàn gia bọn họ, hắn tuyệt không dễ dàng giao ra đâu, khẳng định là đang muốn dùng kế hoãn binh kéo dài..."
Hiển nhiên cô không muốn nhìn thấy hai người Hàn Liệt vừa bị Hứa Thâm trấn áp đã được phóng thích ra ngoài.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, cắt ngang lời nói của Giang Nguyệt Ly.
Giang Nguyệt Ly không khỏi biến sắc, trong lòng trầm xuống.
Cũng đúng.
Mối quan hệ giữa cô và Hứa Thâm là cái gì chứ?
Nhiều nhất chỉ được xem như một người bạn, nhưng bạn bè thì đã làm sao, căn bản không thể sánh bằng một kiện khư binh cấp truyền thuyết.
Trong lòng cô có chút chua xót, cũng biết bản thân không có lý do gì để yêu cầu Hứa Thâm phải làm thế này hay làm thế khác…
Lui một bước, nếu Hàn gia thực sự giao khư binh cho Hứa Thâm, đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất là khi không có kiện khư binh kia, Hàn gia nọ chưa chắc đã đủ khả năng trở thành đối thủ của cô và lão tổ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyệt Ly đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Hứa Thâm lắc đầu, thanh niên quân vương bên kia cũng ngầm thở nhẹ một hơi, nhưng ngay sau đó, lời nói của Hứa Thâm lại như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu gã: "Quỷ kế hay mưu lược… đều không có ý nghĩa."
Hứa Thâm nói: "Theo tôi, có vẻ như kiện khư binh nọ đang ở trên người anh, cho nên chỉ cần giải quyết được anh, đương nhiên nó sẽ là của tôi rồi. Anh định lấy thứ vốn thuộc về tôi ra trao đổi với tôi, có phải hơi bị ngang ngược hay không?"
Thanh niên quân vương và Giang Nguyệt Ly đều nghẹn họng nhìn Hứa Thâm trân trối, ánh mắt đầy rẫy kinh ngạc.
Và chờ đến khi thanh niên quân vương nọ phục hồi lại tinh thần, suýt chút nữa thì tư thái sụp đổ.
Trong chuyện này … móa nó đến tột cùng là ai mới ngang ngược đây?!
"Cậu tự tin vào bản thân như vậy? Cho rằng mình có thể giết tôi?" Gã cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm. Rồi ngay sau câu nói này, gã không nói hai lời đã xoay người chạy trốn.
Múa mép khua môi không mang tới chút ý nghĩa nào, nếu Hứa Thâm thực sự có lực lượng như vậy, từ tận đáy lòng gã, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút e ngại đối phương.
Hiện giờ đàm phán đã thất bại, gã cũng không cần thiết phải ở lại nơi này, nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, chạy trước sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy đối phương cấp tốc phóng đi, không khí còn phát ra tiếng âm bạo, Hứa Thâm lại không lập tức đuổi theo, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Cơ hội rất khó được, nếu cứ như vậy để hắn chạy đi, không phải sẽ rất đáng tiếc hay sao? Cũng nên ló đầu ra mà thể hiện một chút đi."
"Chuyện này... chuyện này thật sự có lỗi." Hứa Thâm vừa dứt lời, đột nhiên ngay giữa hư không truyền đến một giọng nói mang theo một chút hoảng hốt, đối phương lại vội vàng mở miệng xin lỗi Hứa Thâm.
Sắc mặt Giang Nguyệt Ly khẽ biến, cô biết chủ nhân của giọng nói nọ chính là lão tổ đang âm thầm che giấu xung quanh.
Không ngờ Hứa Thâm lại phát hiện ra lão tổ rồi, là từ khi nào chứ?
Cô không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lại nói, quân vương cũng không phải đứa ngốc dễ dàng lừa gạt, nếu Hứa Thâm đã phát hiện ra lão tổ, nói vậy... Hắn có thể đoán được hết thảy những chuyện trước mắt này đều là kế sách của bọn họ hay không?
Đúng vậy, cô và lão tổ cùng nhau bố trí tất cả, muốn dẫn dụ người của Hàn gia đi tới, sau đó giải quyết bọn họ ở chỗ của Hứa Thâm.
Làm như vậy, có Hứa Thâm hỗ trợ, cô và lão tổ cũng ở đây, coi như kết quả xấu nhất mà bọn họ gặp phải cũng là ba đối ba.
Hơn nữa, trước khi hành động, bọn họ còn thả ra một vài tin tức nào đó, kỳ vọng chúng sẽ khiến cho Hàn gia có chút cố kỵ mà phải lựa chọn lưu lại một vị quân vương tọa trấn hang ổ nhà mình.
Làm như vậy, Hàn gia bên kia chỉ có thể phái đi nhiều nhất là hai vị quân vương tới đây phục kích đuổi giết bọn họ thôi.
Không nghĩ tới Hàn gia này lại quyết đoán tàn nhẫn đến thế, trực tiếp xuất động cả ba vị quân vương.
Đó cũng là nguyên nhân khiến Giang Nguyệt Ly lập tức biến sắc khiếp sợ khi nhìn thấy Hàn Liệt.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Giang Nguyệt Ly, Hứa Thâm khẽ quay đầu, còn nở nụ cười với cô.
Trong lòng Giang Nguyệt Ly lại trầm xuống, có chút cười không nổi.
Tâm trạng lúc này của cô đầy những phức tạp mâu thuẫn, khó có thể hình dung...
Hiển nhiên Hứa Thâm đã sớm nhìn thấu tất cả rồi.
Hiện giờ, kết hợp với những lời Hứa Thâm từng nói lúc trước, bỗng nhiên trong lòng Giang Nguyệt Ly lại dâng lên một loại cảm giác khó có thể hình dung được.
Rõ ràng hắn biết bản thân bị tính toán, nhưng vẫn nguyện ý giúp đỡ cô, đây là vì hắn muốn trả lại nhân tình khi đó sao?
Nhưng với quân vương, loại nhân tình này thực sự không có lấy một chút ý nghĩa nào cả, có cũng như không mà???
Chuyện đi đến nước này, Giang Nguyệt Ly cũng biết, có tiếp tục ngụy trang thêm nữa chỉ là lừa mình dối người mà thôi, hơn nữa làm như vậy, còn là không coi trọng Hứa Thâm.
Lại nói, ngay sau khi lão tổ bị nhìn thấu, lão cũng lựa chọn nhận lỗi với Hứa Thâm rồi. Còn cô, đương nhiên cũng nên thú nhận một chút.
"Thật có lỗi, là tôi đã dẫn dụ bọn họ tới đây." Sắc mặt Giang Nguyệt Ly thoáng hiện một chút ngượng ngùng nói.