"Hiện giờ ba vị quân vương Hàn gia đều ở chỗ này, hẳn là phiền toái của Giang gia các người đã được hóa giải rồi." Hứa Thâm liếc mắt nhìn hai người Giang Nguyệt Ly một cái, ánh mắt thoáng tạm dừng trên người cô một chút, lại bình tĩnh nói: "Nếu sau này, chị còn có thời gian đến thành Quang Minh làm khách, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh, nhưng hôm nay tôi còn có việc, sẽ không đưa tiễn nữa."
Sắc mặt Giang Nguyệt Ly khẽ biến, cô đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Thâm.
Tới nơi này làm khách thì được, nhưng đừng có mang phiền toái đến cho Hứa Thâm thêm nữa... nhân tình ban đầu đã dùng hết trong lần này rồi.
Tâm trạng cô có chút phức tạp, nhưng cô cũng biết, bản thân không thể quá mức tham lam.
Suy cho cùng, Hứa Thâm nguyện ý ra tay giúp đỡ, giải quyết đại nạn thay Giang gia, đã là tận nghĩa tận tình rồi…
Nhưng không hiểu vì sao khi đứng trước tình huống này, trong lòng cô lại có một chút cảm giác trống rỗng, tựa như mình vừa mất đi một thứ gì đó, khó mà tiếp nhận được.
Giang Nguyệt Ly im lặng một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn trịnh trọng nói lời từ biệt cùng Hứa Thâm: "Hôm nay cậu đã giúp Giang gia chúng tôi giải quyết đại địch. Tôi sẽ ghi khắc phần ân tình này, về sau nếu có gì cần, cứ việc đến Giang gia tìm tôi."
Tuy trong lòng lão quân vương vẫn lưu luyến kiện khư binh của Hàn gia trong tay Hứa Thâm, nhưng việc đã đến nước này, lão cũng biết mình không thể ra tay cướp được nó.
Thậm chí, lão còn có chút lo lắng, không biết Hứa Thâm có đoán được chuyện lúc trước là lão cố ý thả cho đối phương chạy đi hay không.
Suy cho cùng, khi đối diện với loại quân vương cấp độ như Hứa Thâm, vẫn nên cố gắng hết mức để giữ mối quan hệ bình thường, đừng trở mặt sẽ tốt hơn.
"Lão phu tên Giang Vân Lưu, Giang gia chúng ta hoan nghênh Hứa tiên sinh đến, bất cứ lúc nào." Giang Vân Lưu mang theo vẻ mặt thành khẩn nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Hai người bọn họ nhìn ra thái độ lạnh nhạt của Hứa Thâm, trong lòng ngầm hiểu, việc mà bọn họ làm lần này thực sự không vẻ vang gì, bởi vậy cũng không mặt dày nhiều lời thêm nữa, chỉ khách khí nói lời từ biệt cùng Hứa Thâm, đã vội vàng rời khỏi nơi này rồi.
Nếu chí bảo của Hàn gia đã rơi vào trong tay Hứa Thâm, Giang Vân Lưu cũng tính toán nhanh chóng trở về quét sạch Hàn gia.
Không có ba vị quân vương tọa trấn, chẳng phải lúc này Hàn gia chiếm cứ một tòa thành khu kia đã biến thành một miếng thịt béo mỹ vị mặc người xâm lược rồi?
Nhưng đương nhiên bọn họ vẫn chưa thể tiết lộ tin tức này ra ngoài được, nếu không dám gia tộc khác sẽ lao tới tranh cướp ngay.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Hứa Thâm trực tiếp cầm thi thể đã bị xé rách của thanh niên quân vương kia lên, chọn lựa một chút bộ phận hạch tâm bên trong…
Cùng lúc đó, phía trước căn nhà nhỏ tối đen nọ vừa có thêm một vị bóng dáng xa lạ.
Bóng dáng ấy cứ một mực bồi hồi trong bóng đêm bên ngoài phòng nhỏ, do dự một chút, cuối cùng mới dè dặt đi về phía căn nhà nhỏ tối đen kia.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Một bóng người dịu dàng ló ra bên ngoài, nhìn thấy người xa lạ ở cửa, khẽ mỉm cười nói: "Thật có lỗi, nơi này đã đầy người rồi."
Bóng người xa lạ kia thoáng sửng sốt một chút, nhưng không nói gì, chỉ ngơ ngác đứng yên ngoài cửa.
"Cậu cứ ở bên cạnh chờ trước đã, chờ đến khi có người nguyện ý ra ngoài, cậu hãy tiến vào." Bóng dáng dịu dàng kia nói.
Dường như bóng người xa lạ kia đã hiểu, đối phương chậm rãi đi qua bên cạnh, ngồi xổm xuống dưới bậu cửa sổ.
Hứa Thâm chậm rãi mở mắt ra, cẩn thận cảm thụ thân thể một chút, dường như trong đầu vừa vang lên giọng nói của "Ma ma".
Hắn suy tư một hồi, rất nhanh đã hiểu được, bản thân cần một chút thời gian mới có thể tiêu hóa xong xuôi...
Xem ra hắn cũng có cực hạn...
Một khi đã như vậy…
Gần như ngay lập tức, huyết dịch trên người Hứa Thâm lập tức phun trào.
Là Hải Tước vừa thả hai vị quân vương của Hàn gia đã bị bà ấy giam giữ lúc trước ra ngoài.
Hàn Liệt bị nhốt trong lồng máu, đang rợn mắt nhìn Hứa Thâm.
Bà lão bị biến thành dáng vẻ phu nhân kia cũng lộ sắc mặt âm trầm nhìn hắn.
Tuy bọn họ bị giam giữ, nhưng vẫn có thể thấy được hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra bên ngoài.
Nhưng cả hai người này chẳng hề khinh bỉ hay xem thường thanh niên quân vương vì gã từng hèn mọn cầu xin Hứa Thâm tha thứ, ngược lại bọn họ còn cho rằng đó là kế sách vẹn toàn, chỉ có chút ngoài dự đoán, vì dưới tình huống như vậy, Hứa Thâm vẫn lựa chọn giết chết đối phương.
Theo suy nghĩ của bọn họ, loại hành động này mới là phát rồ, mất trí.
Chẳng lẽ nô dịch một vị quân vương không thơm hay sao?
Nhưng cũng vì chuyện này, khiến bọn họ hiểu được cầu xin Hứa Thâm tha thứ là điều vô dụng, chẳng bằng kiên cường hơn một chút, ít nhất là làm như vậy bản thân vẫn còn sót lại vài phần thể diện.
"Đến tột cùng là Giang gia từng cho cậu loại nhân tình gì, lại có thể thuyết phục cậu ra tay đối phó với ba vị quân vương chúng tôi?" Phu nhân nọ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm.
Bà ta cũng biết Hứa Thâm cùng cô gái tên Giang Nguyệt Ly kia từng có giao tình, nhưng bà ta thực sự rất khó để tin tưởng, rốt cuộc đó là loại ân tình gì, lại khiến Hứa Thâm quyết định làm như vậy?
Bởi vì trong suy nghĩ của bà ta, ngay cả ân cứu mạng cũng không đạt tới trình độ đó đâu.
Hứa Thâm mỉm cười nói: "Chuyện này không liên quan tới ân tình sâu hay cạn, chỉ liên quan tới độ khó của yêu cầu từ phía đối phương thôi. Bởi vì đối phó với mấy người... không khó."
Phu nhân im bặt, nhất thời tức giận đến nói không nên lời.
Đối phó với ba vị quân vương còn là chuyện không khó?
Bà ta rất muốn phản bác, rất muốn chửi ầm lên, nhưng ngẫm lại… dường như trong suốt quá trình bọn họ giao thủ cùng Hứa Thâm, đúng là bọn họ còn chưa từng tạo thành một chút thương tổn nào cho hắn.
Đúng vậy, ngay khi cẩn thận hồi tưởng lại, bà ta lập tức bi ai phát hiện, thậm chí bọn họ còn không thể làm hắn bị thương.
Và cuộc chiến kia hoàn toàn là một phía nghiền áp, còn là một nghiền áp ba!