"Hôm nay cậu thả cho người của Giang gia rời đi, thì rất nhanh thôi cậu sẽ có phiền toái." Phu nhân đưa mắt nhìn Hứa Thâm chăm chú, nói: "Trong tay cậu có Quỷ Bộ Binh Thư của Hàn gia chúng tôi, hơn nữa, tôi dám khẳng định là trong tay cậu vẫn còn một kiện khư binh cấp truyền thuyết khác nữa, nếu không làm sao cậu có thể mạnh đến vậy được?"
"Mà tin tức như vậy chắc chắn sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Chẳng lẽ cậu còn hy vọng Giang gia bên kia sẽ giữ bí mật cho cậu?"
Hứa Thâm nói: "Bà đoán không sai, đúng là trong tay tôi vẫn còn một kiện khư binh cấp truyền thuyết khác, nhưng đáng tiếc chính là, đối phó với mấy người, tôi còn không cần dùng đến nói. Mấy người còn không cơ hội để cho tôi kích hoạt nó…"
Nói đến này, trong ánh mắt hắn cũng mang theo vài phần thổn thức và tiếc nuối.
Lời thổ lộ chân tình này lại khiến cho Hàn Liệt và vị phu nhân kia hận đến ngứa răng, tức muốn phun máu, nhưng tới cuối cùng, chỉ còn biết ấm ức nghẹn lại chẳng thể làm gì được đối phương.
Hơn nữa, đối phương tin lời nói kia hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... bọn họ nên thoát thân như thế nào, hoặc là nói, bọn họ nên như thế nào để chế tạo càng nhiều phiền toái hơn cho Hứa Thâm và Giang gia.
Hiển nhiên trong những lời vừa rồi của vị phu nhân này, đã hàm chứa một chút ẩn ý, muốn đánh vào tư tưởng của Hứa Thâm, khiến Giang gia bên kia dù thắng được cũng không thái bình.
"Dù cậu rất mạnh, nhưng cậu có thể đánh thắng được tất cả mọi người hay không?" Phu nhân nọ tiếp tục nói: "Cậu cầm hai kiện khư binh cấp truyền thuyết trong tay, nhất định sẽ làm tất cả bọn họ đều mơ ước. Nói không chừng ngay cả Giang gia cũng có ý đồ với cậu, chẳng qua hôm nay bọn họ không biểu hiện ra ngoài mà thôi."
"Cho nên?" Hứa Thâm hỏi.
"Cho nên chuyện cậu buông tha cho Giang gia là quá khờ dại. Hôm nay bọn họ hấp dẫn chúng tôi tới đây, khẳng định là muốn đặt cậu vào chuyện đã rồi, để cậu bị động tham chiến. Rõ ràng bọn họ đang lợi dụng ngươi, chẳng lẽ cậu thực sự không tức giận?" Phu nhân nọ lại tiếp tục nói: "Tôi rất tò mò, khẳng định là cậu đã nhìn ra điểm này, nhưng vì sao cậu vẫn lựa chọn tiếp tục ra tay giúp bọn họ?"
Hứa Thâm mỉm cười nói: "Tôi đã nói rồi, nếu cô ấy đã đến đây, thì hết thảy đều xứng đáng."
"Cô ta rất quan trọng sao?" Phu nhân nọ hơi có vẻ tức giận nói.
"Không quan trọng." Hứa Thâm nói: "Nhưng cô ấy có thể đến đây, nghĩa là cô ấy cho rằng tôi có thể giúp được bọn họ, đương nhiên tôi không thể phụ sự tín nhiệm như vậy rồi."
"Cậu coi chuyện đó là tín nhiệm sao?" Phu nhân nọ tức đến bật cười, nói: "Cậu sẽ hối hận. Bởi vì giữa quân vương với nhau chỉ tồn tại lợi ích. Hiện giờ trong tay cậu đang cầm hai kiện chí bảo, có lẽ trong ngắn hạn sẽ không xảy ra chuyện gì, Giang gia sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng thời gian lâu dài, khẳng định bọn họ sẽ lặng lẽ lan truyền đi!"
Hứa Thâm nói: "Hàn gia mấy người cầm chí bảo trong tay, chẳng lẽ ngày nào cũng có quân vương tới tìm mấy người phiền toái?"
Phu nhân hừ lạnh nói: "Đương nhiên là bọn họ không dám, bọn họ chỉ dám âm thầm rình mò mà thôi. Nói gì thì nói, Hàn gia chúng ta cũng có ba vị quân vương tọa trấn, ai dám khinh thường?"
Hứa Thâm mỉm cười nói: "Nếu mấy người đã có thể cầm khư binh truyền thuyết trong tay mà không sợ ai tới phiền toái, thì một mình tôi cầm hai kiện, hẳn là rất hợp lý?"
Phu nhân nọ và Hàn Liệt nghe được câu này, đều rơi vào im lặng.
Trong phút chốc, bỗng nhiên bọn họ lại phát hiện bản thân thực sự không nghĩ ra lời nào để phản bác.
Dường như chuyện đó... thật sự hợp lý.
Sau khi im lặng thật lâu, Hàn Liệt chợt mở miệng nói: "Tuy cậu thật sự có tư cách cầm hai kiện khư binh, nhưng đám người ôm ham muốn trong lòng kia lại không biết chuyện này, khẳng định bọn họ sẽ đến tìm cậu phiền toái."
"Không sao cả, chờ bọn họ nếm phải thiệt thòi sẽ hiểu được thôi." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Bọn họ sẽ hiểu được nơi này là khu vực càng nguy hiểm hơn bảy đại gia tộc, là cấm địa không thể đặt chân vào!"
Con ngươi trong mắt hai người Hàn Liệt khẽ co rút lại, lần này bọn họ lại rơi xuống im lặng càng sâu hơn.
Từ tận đáy lòng, hai người Hàn Liệt chỉ có thể thừa nhận những lời Hứa Thâm vừa nói.
Bởi vì ngay cả bọn họ, nếu sớm biết bên trong tòa thành Để này có một tên quái vật như Hứa Thâm tọa trấn... có lẽ bọn họ cũng không dám bước vào.
Đáng tiếc nhất chính là, bọn họ đã không còn cơ hội thứ hai để lựa chọn nữa rồi.
"Buông tha cho chúng tôi đi, cậu đã lấy được khư binh rồi, có giết chúng tôi cũng không mang lại một chút lợi ích nào cho cậu cả, ngược lại còn khiến cậu đắc tội với hội nghị thống trị." Sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng vị phu nhân kia lên tiếng nói.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, nói: "Lúc trước tôi và Ly tỷ đã nói qua rồi, đến lúc đó lại bàn về chuyện hội nghị sau. Hơn nữa, mấy người đừng quên, nơi này là thành Để, mấy người đến địa bàn của tôi giương oai, bị tôi trấn áp, hội nghị có thể nói gì được?"
"Đúng là chúng tôi vi phạm quy củ, nhưng tội chưa đến mức chết." Phu nhân nọ nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Cậu giết một người đã đủ rồi. Cậu phải hiểu rằng quân vương chúng ta tồn tại với mục đích tọa trấn thế giới nhân loại, nếu tổn thất quá nhiều, sẽ gây nên sóng lớn [1], chắc chắn hội nghị sẽ ngăn cản."
[1]: còn có nghĩa là nguy cơ to lớn.
"Bà muốn nói rằng, kể cả khi mấy người các bà phạm sai lầm, hội nghị cũng sẽ đứng ra làm người hòa giải, bảo vệ mấy người?" Hứa Thâm tỏ ra khá có hứng thú hỏi.
"Đương nhiên." Phu nhân nói: "Nào có cái gì là quy củ tuyệt đối. Nơi này là thế giới nhân loại, mà thế giới nhân loại chỉ có duy nhất một loại quy củ, chính là lợi ích. Nói theo ngôn ngữ đại chúng, chính là đạo lý đối nhân xử thế."
Hứa Thâm gật gật đầu, nói: "Nhưng tôi lại không có ý định giải quyết cả hai người, tôi sẽ cho hai người một cơ hội cầu sống."
"Hả?" Đôi mắt hai người bọn họ lập tức trở nên sáng ngời.
Tuy bọn họ kéo hội nghị ra làm lá chắn, nhưng mục đích chân chính của hành động đó chính là bắt nạt Hứa Thâm là quân vương thành Để, muốn uy hiếp hắn một chút.
Trên thực tế, nếu Hứa Thâm thật sự giết chết bọn họ, đúng là hội nghị thống trị sẽ tới khiển trách Hứa Thâm vài câu, chuyện này là không thể tránh khỏi rồi, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, không hơn được.
Suy cho cùng, nếu hội nghị tiếp tục xử phạt Hứa Thâm, chỉ tạo thành tổn thất càng lớn hơn thôi.
Chắc chắn hội nghị thống trị sẽ không làm như vậy.
Huống chi trong chuyện này cũng là bọn họ xâm nhập thành Để, phạm sai lầm trước.
**Định làm nhiều hơn mà từ 8h sáng đến 3h chiều nhà t mất điện, hichic. Hẹn mn đến mai nhé!**