"Thần phục với ta, kể cả sau này Hàn gia diệt vong, mấy người vẫn có thể sống sót." Hứa Thâm nói.
Hai người Hàn Liệt liếc nhau, lập tức nói: "Chúng ta nguyện ý!"
Tuy bọn họ cũng không rõ vì sao lúc trước thanh niên quân vương kia cầu tình, Hứa Thâm không đồng ý, mà đến lúc này hắn lại đồng ý, nhưng cơ hội như vậy, hai người bọn họ sẽ không bỏ qua.
Ít nhất là thoát thân trước lại nói sau.
Bọn họ vốn là quân vương, trời đất bao la, chỉ cần thoát khỏi Hứa Thâm trốn về nội thành, hắn còn dám đến nội thành đuổi giết bọn họ hay sao?
Nếu hắn thực sự làm như vậy, khẳng định là hội nghị thống trị sẽ nhúng tay vào.
"Mấy người xem, ta còn rất nhân nghĩa nhé." Hứa Thâm mỉm cười nói.
"Ừm, quả thật là thiện lương hiếm thấy." Vị phu nhân nọ lập tức phụ họa theo lời nói của Hứa Thâm.
Với bọn họ, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng không tính là gì, mai sau có thể ung dung tự tại mới là vương đạo.
Huống chi đủ loại hành động mà Hứa Thâm làm đều mang đến cho bà ta cảm giác hắn có chút khác biệt với nhóm quân vương bình thường kia.
"Không không, ý của ta là..." Hứa Thâm nói: "Rõ ràng ta có thể trực tiếp khiến cho mấy người nguyện ý trung thành, lại còn muốn trưng cầu ý kiến của mấy người."
"??"
"Hạ Thông." Hứa Thâm nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Hạ Thông?" Hai người Hàn Liệt nghe được cái tên này, đều tỏ vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh, dường như cả hai vừa nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn về phía Hứa Thâm.
Ngay sau đó, bọn họ lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng áp bách cực kỳ khủng bố tác dụng lên người mình.
Hứa Thâm vừa kích hoạt lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn, bao phủ lên hai người bọn họ.
Lần này, tại khoảng cách cực gần như vậy, cả hai người đều bị lĩnh vực suy yếu và áp chế, trong khi Hạ Thông vừa xuất hiện bên người Hứa Thâm lại không hề bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực nọ, ngược lại, càng rời xa Hứa Thâm, hiệu quả tăng phúc của lĩnh vực tác dụng lên người gã càng thêm mạnh!
"Anh hiểu rồi đó." Nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý hỏi của Hạ Thông, Hứa Thâm bình tĩnh nói.
Đôi mắt Hạ Thông lập tức sáng ngời, hai tay không ngừng chà xát vào nhau, tuy gã không thích xâm nhập vào trí nhớ của khư, bởi vì trí nhớ của khư vốn vô cùng lộn xộn, còn cực kỳ máu tanh tàn bạo, đọc ký ức của chúng chẳng có chút ý nghĩa nào cả, nhưng hai người trước mắt lại khác nha.
Bọn họ chính là hai vị quân vương của Hàn gia đó, và khẳng định rằng trí nhớ của bọn họ sẽ cực kỳ thú vị đây.
Hạ Thông đã có chút nôn nóng, gã trực tiếp đi nhanh về phía hai người trước mặt.
"Khốn nạn, mày muốn làm cái gì?" Hai người Hàn Liệt kinh sợ vô cùng.
Đúng là bọn họ từng nghe nói đến cái tên Hạ Thông trong nội thành, danh hiệu của gã là Vong Xuyên Vương.
Truyền thuyết nói rằng, người này có thể dạo chơi trong vùng ký ức, rồi di chuyển trí nhớ của người khác, rất khó bị phát hiện.
Có khá nhiều gia tộc muốn giết chết người này, nhưng khổ nỗi, tung tích của đối phương lại vô cùng rất khó phát hiện và tìm ra.
Sau này có người từng giao thủ với đối phương, mới phát hiện ra rằng, tuy Hạ Thông này rất khó chơi, nhưng dường như gã cũng chẳng mang đến uy hiếp gì quá lớn, bởi vì cùng cấp bậc quân vương, Hạ Thông rất khó xâm nhập vào trong trí nhớ của những quân vương khác.
Suy cho cùng, lực lượng linh thể của hai bên cũng sàn sàn như nhau, một khi bị xâm nhập, người bị hại sẽ lập tức phát hiện ra gã, từ đó xua đuổi người này ra ngoài.
Chuyện này trực tiếp làm cho mức thương tổn mà Hạ Thông có thể tạo thành trong trận chiến quân vương trở nên vô cùng hữu hạn, nhiều nhất chỉ có hiệu quả trong lúc đánh cờ mà thôi.
Nhưng ở thời điểm hiện tại lại khác.
Đối mặt với hai vị quân vương đã bị lĩnh vực của Hứa Thâm áp chế, Hạ Thông có thể tự do, muốn làm gì thì làm.
Nói cách khác, khi được bố trí bên người một vị quân vương khủng bố như Hứa Thâm, Hạ Thông chính là một thanh vũ khí sắc bén vô cùng kinh khủng!
Thậm chí vừa trông thấy Hạ Thông, hai người Hàn Liệt đã ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ lập tức phát ra một tiếng rống giận, dốc toàn lực vào ngăn cản quá trình xâm nhập của đối phương.
Bọn họ muốn tiếp tục sống sót, nhưng tuyệt đối không muốn sống theo kiểu bị biến thành khôi lỗi như thế này, thậm chí ký ức của bản thân còn bị sửa chữa…
Tới lúc đó, bọn họ còn có thể là chính mình được nữa hay không?
Còn sống nhưng có khác gì đã chết đi hay không?
Dù đã toàn lực ngăn cản, nhưng bị Hứa Thâm trấn áp, cuối cùng hai người Hàn Liệt vẫn bị Hạ Thông thuận lợi xâm nhập vào trong.
Một lát sau, vẻ mặt hai người bọn họ nhanh chóng trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thâm đã có thêm vài phần sợ hãi rõ ràng.
Hạ Thông lại trở về bên cạnh Hứa Thâm, chui vào bên trong ý thức của hắn, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều là quân vương, tôi không thể hoàn toàn sửa chữa ký ức của họ như hình thái thứ hai, bởi vậy tôi chỉ có thể động một chút tay chân, làm cho trí nhớ trong đầu bọn họ xuất hiện một chút lệch lạc, cũng thiết lập ở bên trong một chút bố trí cùng loại với phòng chống bạo động, để bọn họ tuyệt đối không dám phản bội lại cậu, có khả năng lợi dụng càng nhiều cảm xúc sợ hãi hơn..."
Hứa Thâm lặng lẽ nghe Hạ Thông nói xong, trong lòng cũng hiểu được nguyên nhân khiến cho hai người trước mắt sinh ra cảm giác kính sợ với hắn.
Đó là sợ hãi.
Là sợ hãi vì bị nô dịch, mà không dám phản bội.
Đây vốn không phải là hình thức quy thuận thông qua cải tạo ký ức như những người khác, nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Dù sao tình cảm của quân vương vốn lạnh nhạt, nếu lợi dụng những loại ràng buộc về cảm xúc như ân tình, tình yêu vân vân… chắc chắn sẽ bị bọn họ coi thường, bỏ qua.
Chỉ có cảm giác sợ hãi nằm tại khu vực cốt lõi nhất trong các loại lợi ích, mới đủ khả năng làm quân vương kiêng kị.
"Cậu có muốn xem trí nhớ của bọn họ không?" Hạ Thông hỏi.
"Đương nhiên." Hứa Thâm cũng muốn xem trí nhớ của hai vị quân vương này, đối phương vốn là quân vương của Hàn gia, khẳng định là những chuyện bọn họ từng chứng kiến sẽ vượt xa hắn.
Thậm chí, hắn còn có thể nhìn thấy ký ức về quân chủ của hội nghị thống trị bên trong đó.