Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 917 - Chương 917: Ở Nơi Này Chỉ Có Một Chủ Nhân!!!

Chương 917: Ở Nơi Này Chỉ Có Một Chủ Nhân!!!
Chương 917: Ở Nơi Này Chỉ Có Một Chủ Nhân!!!

Ngoại trừ mấy thứ này, bên trong còn có tư liệu bí mật về ngoài tường, bản đồ biển khư … do Hàn gia sưu tầm được.

Hứa Thâm lật qua lật lại, quan sát một lát rồi cất toàn bộ đi.

Sau đó, hắn triệu tập đám người Trần Hàn, Tiết Môi đến, đưa ra ba bản bí thuật cho bọn họ, nhưng mỗi người chỉ có thể chọn lựa một loại, không thể bí mật truyền cho nhau, nếu muốn học hai loại khác, cần phải dựa vào biểu hiện sau này của bọn họ, coi bí thuật này chính là bảo vật để thưởng phạt.

"Lần này… rất có khả năng thân phận ở hội Hỗ Trợ Linh Bí sẽ bại lộ..." Đôi mắt Hứa Thâm chớp động.

Khẳng định là sớm muộn gì tin tức ba vị quân vương của Hàn gia thua tại nơi này cũng sẽ bại lộ thôi, rất khó để che giấu loại chuyện như vậy.

Mà khả năng cao là thành viên hội Hỗ Trợ Linh Bí sẽ suy đoán ra số mười chính là hắn.

"Bại lộ ngoài sáng rồi..." Hứa Thâm cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn cũng không cần phải quá mức lo lắng.

Nếu người khác biết được ba vị quân vương của Hàn gia đều rơi rụng trong tay hắn, đương nhiên sẽ có một chút đánh giá về thực lực của hắn.

Và như vậy, dù bọn họ biết chắc trong tay hắn đang có một viên thủy tinh Linh Bí, cũng không dễ dàng đi đến cướp đoạt.

Suy cho cùng, muốn đạt được hiệu quả cần phải tập hợp đủ 27 viên cơ.

Trước mắt vẫn còn rất nhiều thủy tinh Linh Bí rải rác bên ngoài, sưu tập nhiều mấy viên, ý nghĩa không quá lớn.

Ngay cả Hứa Thâm, khẳng định là hắn sẽ không đến ám sát một vị quân vương khó chơi chỉ đơn thuần vì một viên thủy tinh Linh Bí.

Nếu là hình thái thứ hai, đương nhiên không cần phải nói.

Chung quy lại, vẫn là câu nói kia, chỉ khi độ mạo hiểm và tiền lời có quan hệ trực tiếp với nhau, mới có người sẵn sàng hành động.

Sau khi Hàn gia nội thành bị tiêu diệt, chấn động do sự kiện này sinh ra lại dần dần lan tỏa đến mỗi một tầng lớp trong nội thành.

Suy cho cùng, Hàn gia cũng có dính líu đến thật nhiều lĩnh vực, các mắt xích sản nghiệp trong gia tộc bọn họ cực kỳ không? lồ.

Nói đâu xa, sau lưng không ít những sản phẩm dùng cho sinh hoạt hàng ngày của các hộ gia đình trong nội thành như xà phòng, sữa tắm… đều do Hàn gia đầu tư cổ phần khống chế quá trình sản xuất.

Một con quái vật không? lồ như thế lại sụp đổ, chỉ cần nghĩ cũng biết, thông tin về chuyện này lập tức phủ kín toàn bộ tiêu đề tin tức trong nội thành.

Nhưng nội dung đưa tin trên một vài tòa soạn báo bình thường đều tương đối ít ôi, chỉ dừng lại ở cấp độ biểu hiện mặt ngoài của tập đoàn mà thôi.

Tại thành Quang Minh, Trần Hàn tới gặp Hứa Thâm báo cáo, có lượng lớn hình thái thứ hai vừa tiến vào trong thành, trải qua kiểm tra, tất cả bọn họ đều có họ Hàn, tám phần là người sống sót vừa chạy trốn chết khỏi Hàn gia trong nội thành, muốn hỏi Hứa Thâm có phải tiêu diệt bọn họ hay không.

Hứa Thâm đưa mắt nhìn Hàn Xuân Lan, tựa như đã hiểu được điều gì, cũng không trách cứ bà ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu là bà làm, ta sẽ giao cho bà đi xử lý, nhưng phải nhớ kỹ rằng, ở nơi này chỉ có một chủ nhân."

Trong lòng Hàn Xuân Lan thoáng trở nên nghiêm túc, vừa nghe đã hiểu được ý của Hứa Thâm.

Hàn gia có thể tạm thời trốn ở thành Để, nhưng tuyệt đối không thể phát triển ra bốn phía.

"Ở trong tòa thành này sẽ bình an vô sự sao?"

"Giang gia sẽ không đuổi giết tới đây sao?"

Đám người sống sót của Hàn gia đang ở bên trong căn cứ địa của mình tại một tòa khách sạn. Tòa khách sạn này do tộc nhân tầng dưới chót của Hàn gia kinh doanh tại thành Để, là một mảnh lá trong quá trình khai chi tán diệp, không nghĩ tới hiện giờ mảnh lá cây này lại trở thành nơi che chở và sinh tồn cho Hàn gia bọn họ.

"Hàn Minh Phi, cháu xác định địa điểm mà âm Hư Vương nói chính là nơi này?"

Trong đám người sống sót có tầng lớp chú bác của Hàn gia, thuộc thế hệ đi trước của Hàn Bách Cường và Hàn Xuân Lan, nhưng ngày thường khi nhìn thấy quân vương trong gia tộc, đương nhiên bọn họ phải cung kính, không dám lấy thân phận và thế hệ ra để nói chuyện với những người kia.

Có điều lúc đối mặt với đám con cháu thế hệ sau, bọn họ vẫn có thể duy trì được uy nghiêm của bậc cha chú.

"Nơi bà nội nói chính là tòa thành này, chúng ta cần phải tìm được bà nội trước." Hàn Minh Phi với sắc mặt u ám, cả người bẩn thỉu vô cùng, mở miệng nói.

Trải qua hành trình chạy trốn chết mấy ngày hôm nay, từ sau khi bọn họ rời khỏi thành khu Lê Lạc, mỗi khi đến trạm gác, đều phải né tránh nguy hiểm, tới hiện giờ cô đã khắc sâu cảm nhận được cái gọi là ‘tường đổ mọi người cùng đẩy’ [1]. Những gia tộc trước kia vốn hợp tác cùng Hàn gia bọn họ, thì vào lúc này đều phản chiến, có khuynh hướng ngả về phía Giang gia bên kia, thậm chí còn lộ ra răng nanh với bọn họ.

[1]: khi một người thất thế hoặc gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người thừa cơ cùng đả kích hắn, khiến cho hắn hoàn toàn suy sụp.

"Tòa thành Để này có điểm gì đặc thù sao? Vì sao lại lựa chọn nơi này?" Có người dò hỏi.

Hàn Minh Phi lắc đầu, cô cũng không có đáp án.

"Cháu có biết nên liên hệ với âm Hư Vương như thế nào không?" Nhóm chú bác thế hệ trước dò hỏi.

Hàn Minh Phi lại lắc đầu, nhưng không đợi cô nói chuyện, đột nhiên lại có một bóng dáng buông xuống từ trong hư không, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nhìn thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện này, tất cả mọi người đều tỏ vẻ sửng sốt, kinh ngạc vô cùng.

Bởi vì người tới đúng là một vị quân vương khác của Hàn gia, Hàn Liệt!

"Chỉ có mấy người trốn được tới đây sao?" Hàn Liệt nhìn quanh bốn phía, chợt nhíu mày lạnh giọng hỏi.

Tới lúc này, mọi người đã phản ứng lại, vội vàng hành lễ, nhóm cao tầng lúc trước mừng rỡ nói: "Minh Động Vương, ngài còn sống, thật tốt quá rồi."

Hàn Liệt lạnh lùng nói: "Ta cùng âm Hư Vương tạm thời ở lại bên trong tòa thành Để này, mấy người cũng thành thật đợi ở nơi này đi, chờ sau này có cơ hội lại quay về. Nhưng phải nhớ kỹ, ở trong này đừng có ý đồ phát triển thế lực, cũng đừng quá mức huênh hoang, chỉ cần tử tế làm việc kiếm sống, tranh thủ thức tỉnh quân vương mới lại nói sau."

Lời này như xối nước lạnh vào đầu [2], khiến cả đám người vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi nghi hoặc chẳng hiểu vì sao.

[2]: chỉ người nào đó ngoài ý muốn gặp phải đả kích, hoặc kích thích, dẫn tới tư tưởng lung lay, hy vọng tan biến.

Bình Luận (0)
Comment