Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 918 - Chương 918: Nói Chuyện Với Tôi, Cần Khách Khí Một Chút!

Chương 918: Nói Chuyện Với Tôi, Cần Khách Khí Một Chút!
Chương 918: Nói Chuyện Với Tôi, Cần Khách Khí Một Chút!

Có người lên tiếng hỏi: "Nếu các ngài đều còn sống, vì sao lại dung túng cho Giang gia tùy ý làm bậy? Hàn gia chúng ta đã chết quá nhiều rồi, có các ngài tọa trấn, cớ gì phải sợ Giang gia?"

"Đúng vậy, vì sao các ngài lại dung túng cho Giang gia tùy ý đồ sát chúng ta?"

Có người không khỏi nghi ngờ, tuy người trước mắt chính là quân vương của Hàn gia, bọn họ không dám lỗ mãng, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi trào dâng oán khí và lửa giận.

Phải biết rằng, trong số những người đã bị đồ sát kia, có cả thân nhân của bọn họ.

Thêm nữa, người có chiến lực cao nhất trong đám bọn họ chỉ là hình thái thứ hai thôi, còn chưa đạt tới trình độ hoàn toàn chặt đứt tình cảm.

Hàn Liệt quan sát ánh mắt đầy nghi ngờ và uất ức của mọi người, chợt hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải ta và âm Hư Vương đều không thể làm theo ý mình, làm sao chúng ta có thể mặc kệ Giang gia kia ngang ngược? Hiện giờ ta và âm Hư Vương đã nguyện trung thành với quân vương của tòa thành Để này rồi, đã bị ngài quản chế, không được tùy ý rời khỏi nơi đây. Toàn Năng Vương đã chết, chí bảo của Giang gia chúng ta cũng rơi vào trong tay đối phương. Hơn nữa, vì ta và âm Hư Vương cùng thỉnh cầu, mới xin được một nơi chốn che chở cho mấy người chạy trốn đến đây đó."

"Cái gì?!" Mọi người đều kinh hãi, thậm chí còn hoài nghi có phải lỗ tai mình đã nghe lầm hay không.

Trong những câu nói vừa rồi của Hàn Liệt đã để lộ ra thật nhiều tin tức quá mức rung động.

Bởi vì hai vị quân vương bọn họ lại nguyện trung thành với quân vương của tòa thành Để này?

"Làm sao có thể? Đây chỉ là thành Để thôi mà? Quân vương ở nơi này còn có thể chiến thắng các ngài sao?" Một vị cao tầng không thể tin nổi, lập tức mở miệng hỏi.

Hàn Liệt lạnh lùng nói: "Đừng coi thường thành Để, tất cả quân vương ở thành Để đều cạnh tranh thất bại ở nội thành mới lui về sinh sống tại thành Để, nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ yếu ớt, bởi vì thứ mà bọn họ muốn đấu tranh, chính là xây dựng nên đại gia tộc thứ tám bên ngoài bảy đại gia tộc, từ đó chia cắt lượng tài nguyên hữu hạn ở nội thành, bởi vậy mới khiến cho bảy nhà chúng ta cùng chung tay ngăn chặn. Cũng có thể nói rằng, cả bảy nhà liên thủ mới có thể kiềm hãm, đánh bại bọn họ, ép đám người kia phải lui về sinh sống tại thành Để."

"Quân vương thành Để tuyệt đối không có nhân vật nào đơn giản đâu."

Nghe được lời nói của Hàn Liệt, mọi người đều sửng sốt.

Nói như vậy quân vương của thành Để thất bại, vì bọn họ không thể thắng được quân vương của bảy đại gia tộc mà không phải bọn họ yếu ớt?

Nhưng dường như trước kia mấy người Hàn Liệt không hề nói như vậy.

Bọn họ vốn không quan tâm đến quân vương thành Để, thậm chí còn tỏ ra cực kỳ khinh thường cơ mà…

Chẳng lẽ loại cách nói khác lạ này, vốn không phải những gì bọn họ thực sự suy nghĩ, chỉ vì bản thân thất bại nên muốn tìm một cái cớ, nhằm kiếm lại chút thể diện cho mình???

Có người nghĩ thầm như vậy, nhưng đương nhiên là không dám nói ra miệng rồi.

Hàn Liệt lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ lời ta vừa nói, mấy người ở trong này tử tế nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng có gây chuyện."

Nói xong, ông ta đã bước vào tầng thứ tư trong Khư giới, nhưng chưa vội đi, mà ở lại, tiếp tục quan sát phản ứng của mọi người thêm chút nữa, thấy trong đám tộc nhân kia không có bất cứ lời nói oán giận hay nghị luận trái chiều nào, mới xoay người rời đi.

Cùng lúc ấy, đám người Hàn gia đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều đang cố gắng tiêu hóa tin tức mà Hàn Liệt mang đến.

Trong Quang Minh điện.

Hứa Thâm đang tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Đối phương đúng là vị trung niên đại biểu cho hội nghị thống trị từng đi đến nơi này.

"Quả nhiên ba vị quân vương của Hàn gia đã xảy ra chuyện ở nơi này của cậu..." Trung niên nọ vừa bước đến từ tầng thứ tư trong Khư giới, nhìn thấy âm Hư Vương bên cạnh Hứa Thâm, không khỏi cau mày, nói.

Hứa Thâm không ngờ hội nghị lại đến nhanh như vậy, hơn nữa bọn họ lại thật sự nhúng tay vào chuyện này. Hắn chỉ lặng lẽ ngồi trong điện, im lặng tráng trà.

Sau đó, tự ngâm cho mình một ly, lại ngâm cho âm Hư Vương đang ngồi đối diện mình một ly.

"Cám ơn." Hàn Xuân Lan vội vàng nói tạ ơn, rồi nhẹ nhàng nâng chén trà lên.

Hứa Thâm tự mình ngồi thưởng thức trà, không để ý tới đối phương.

"Xem ra không có phần của tôi rồi." Trung niên nọ khẽ cười một tiếng, cũng không để ý tới chuyện này, ngược lại phản ứng của âm Hư Vương mới là thứ làm ông ta cảm thấy hơi kinh ngạc, dường như người sau có chút kiêng kị lẫn khách khí với Hứa Thâm.

"Thì ông có đến đây để uống trà đâu?" Hứa Thâm tùy ý nói.

"Nói vậy cũng đúng." Trung niên nọ gật gật đầu, chợt nói: "Lúc trước tôi vẫn nhớ mình đã nói trước với cậu rồi, đừng có tùy tiện nhúng tay vào chuyện của nội thành. Cậu là quân vương thành Để thì cứ lo tốt cái thành Để của cậu đi là được. Nhưng xem ra cậu hoàn toàn không để lời tôi nói vào tai."

"Hả?" Hứa Thâm khẽ nheo mắt, nói: "Ý của ông là quân vương trong nội thành đến thành Để của tôi giương oai, tôi cũng phải nhẫn nhịn, mặc kệ bọn họ? Nhưng tôi còn nhớ lúc trước ông đâu có nói như vậy. Là bản thân ông đã quên rồi, hay là hiện tại ông tới đây để cố tình gây sự?"

Sắc mặt trung niên nọ lập tức lạnh xuống, nói: "Kể cả khi quân vương nội thành đi vào thành Để, thì xảy ra xung đột gì, mấy người các cậu cũng có thể tới tìm hội nghị làm trọng tài, hiện giờ cậu cứng rắn giữ quân vương của Hàn gia ở chỗ này, để Hàn gia bị tiêu diệt, cậu có biết đã chết bao nhiêu người hay không?"

"Người chết là cha mẹ hay con cái của ông?" Hứa Thâm hỏi ngược lại: "Ông đau lòng sao?"

"Khi nói chuyện với tôi, cậu nên giữ thái độ khách khí một chút, tôi là người thay mặt cho hội nghị. Cậu đang muốn khiêu khích uy nghiêm của hội nghị sao?" Trung niên lên tiếng khiển trách.

Hứa Thâm lặng lẽ nhìn ông ta một cái, chợt nói: "Khi nói chuyện với tôi, ông cũng nên khách khí một chút, ông chỉ là một con chó do hội nghị phái đến đây, mà người đang ở trước mặt ông chính là một vị chủ nhân tự lực cánh sinh, đừng có kéo da hổ [1], nếu không có hội nghị ở sau lưng làm chỗ dựa, thì hiện tại ông đã phải quỳ mà nói chuyện cùng tôi rồi."

[1]: cáo mượn oai hùm, ý thế làm càn.

Bình Luận (0)
Comment