"Cậu!" Trung niên nọ giận điên lên, ông ta thực sự không ngờ miệng lưỡi của Hứa Thâm lại sắc bén đến thế.
"Giọng điệu thật huênh hoang nha. Bản thân chỉ là quân vương thành Để, loại chó nhà có tang mà thôi, nếu cậu thực sự có năng lực như vậy, thì đi mà khiêu chiến quân chủ đi? Nếu không tốt hơn hết là bất cứ những gì hội nghị nói, cậu cứ nghe theo là được, đừng tự đi tìm đường chết!" Ông ta châm chọc nói.
"Tôi không đánh lại quân chủ, nhưng đánh ông lại không thành vấn đề." Hứa Thâm hờ hững nhìn ông ta, nói: "Tôi thật sự không hiểu vì sao hội nghị lại phái một người như ông ra ngoài làm việc, ông đang muốn lôi kéo cừu hận cho hội nghị sao? Hàn gia đã chết bao nhiêu người, tôi không biết. Nhưng có phải do tôi giết bọn họ đâu, nếu ông muốn đòi lại công bằng cho bọn họ thì đi mà tìm người đã giết bọn họ chứ? Hơn nữa trong trận chiến giữa Hàn gia và Giang gia, nếu Giang gia thất bại, người Giang gia bị giết, chẳng lẽ ông sẽ đến tìm Hàn gia?"
"Đương nhiên là không rồi, cho nên ông đến tìm tôi, là cảm thấy tôi dễ bắt nạt sao?"
Trung niên nọ cả giận nói: "Tranh đấu giữa hai nhà bọn họ là tranh đấu giữa những thế lực trong nội thành với nhau, cũng là tranh đấu tự nhiên, nhưng cậu tham gia vào đó chính là vượt quy củ!"
"Bọn họ tự giết lẫn nhau thì mặc kệ, nhưng người ngoài chỉ chọc một ngón tay vào là ông tức đến giậm chân. Ý ông là vậy phải không?"
Hứa Thâm cười cười: "Ông đã thích tuân theo thứ quy củ cứng nhắc như vậy, thì ông nói cho tôi nghe xem, quân vương nội thành đến thành Để giương oai, tôi trấn áp bọn họ là hợp quy củ hay không?"
"Cậu có thể tìm hội nghị làm trọng tài, hội nghị sẽ cho cậu một câu trả lời công bằng." Trung niên nọ nghiêm mặt lạnh lùng nói.
"Bàn tay của người ta đã rơi thẳng vào mặt tôi rồi, tôi tìm mấy người làm trọng tài, còn kịp sao?" Hứa Thâm hỏi ngược lại.
"Cậu có thể bỏ chạy trước, sau khi chạy trốn lại tới tìm chúng tôi làm trọng tài." Trung niên nọ nói.
Hứa Thâm nghe được câu này. không khỏi bật cười: "Ông đang muốn nói rằng, tôi đang ở chính địa bàn của mình, người khác tới đánh tôi, tôi còn phải chạy trước, sau đó đi tìm mấy người khóc lóc kể lể, chờ mấy người chủ trì công bằng cho tôi? Nhưng rõ ràng là bản thân tôi đủ khả năng tự đòi lại công bằng cho mình, không cần phiền đến mấy người. Hơn nữa, có phải mấy người quá mức bá đạo rồi không? ngay cả công bằng cũng phải do mấy người đến phân phối, thế còn gọi là công bằng nữa hay không?"
Trung niên nọ cất giọng lạnh lùng nói: "Dẫu sao mấy người các cậu cũng là quân vương. Cậu có biết nếu cứ để mấy người các cậu thuận theo tính tình của bản thân, tùy ý làm bậy, sẽ mang đến bao nhiêu nguy hại hay không?"
"Tôi chỉ biết, nếu người khác phạm sai lầm trước, thì cứ khiển trách người phạm sai lầm kia là được. Làm như vậy tự nhiên sẽ không có người nào dám phạm sai lầm nữa, mà không phải đi nhường nhịn đối phương, rồi tìm tới mấy người khóc lóc kể lể, tận tình để lộ ra uy nghiêm của mấy người." Hứa Thâm hờ hững nói.
"Tôi mặc kệ mấy chuyện này." Trung niên nhíu mày nói: "Hiện tại, cậu lập tức thả quân vương của Hàn gia ra, để bọn họ trở lại nội thành, còn mấy chuyện khác, tôi đều nhắm một mắt, mở một mắt mà quên đi."
"Ông đang cố tình gây sự?" Hứa Thâm liếc mắt nhìn ông ta.
Trung niên cả giận nói: "Cậu thực sự muốn tôi phải tới mời quân chủ ra mặt sao? Nếu vậy, cậu chỉ còn một con đường chết mà thôi!"
Bành!
Ngay lập tức chén trà trong tay Hứa Thâm vỡ tan.
Ánh mắt hắn lạnh như băng.
Ở thời điểm còn chưa thăm dò ra chi tiết của quân chủ trong hội nghị, hắn không muốn mạo muội là địch của bọn họ, nhưng điều đó lại không có nghĩa là hắn cam chịu bị người ta uy hiếp.
"Ông ta muốn tôi thả bà đi, bà có muốn quay về nội thành hay không?" Bỗng nhiên Hứa Thâm quay đầu nhìn về phía âm Hư Vương.
Âm Hư Vương thoáng sửng sốt một chút, sau khi liếc mắt nhìn trung niên kia một cái, bà ta có vẻ chột dạ nói: "Tôi ở lại nơi này rất tốt, trở về nội thành kia làm gì?"
Trung niên kia nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Tôi biết bà đang bị cậu ta uy hiếp dọa dẫm, nhưng bà cứ yên tâm quay về nội thành, cậu ta không dám tới tìm bà phiền toái đâu."
Âm Hư Vương liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, lại nói với trung niên kia: "Ông hiểu lầm rồi, là tôi tự nguyện ở lại nơi này, chuyện của Hàn gia không còn liên quan gì tới tôi nữa, nếu mấy người thật sự muốn đòi lại công bằng cho Hàn gia, thì tới tiêu diệt Giang gia đi. Bọn họ lạm sát người vô tội, tội đáng chết vạn lần."
"Tốt xấu gì bà cũng là quân vương, vì sao lá gan nhỏ như vậy?" Trung niên nọ giận dữ nói.
"Đủ rồi." Ánh mắt Hứa Thâm lạnh như băng, nói với trung niên kia: "Ông nên đi đi."
"Cậu muốn đuổi khách?" Trung niên nọ giận mà bật cười, nói: "Tôi là tùy tùng của Ngục Chủ, trên trời dưới đất, nơi nào tôi cũng có thể đi được, cậu lại dám đuổi tôi?"
"Ông quá mức ồn ào, phiền phức [1]!" Bỗng nhiên Hứa Thâm đứng dậy, trong nháy mắt đã phóng thích lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn, trực tiếp bao phủ lên người đối phương. Sau đó, hắn cấp tốc tiến lại gần, trực tiếp vọt tới trước mặt trung niên nọ, nâng tay liền hung hăng vỗ một cái xuống đầu đối phương.
[1]: nguyên văn 呱噪 - oa táo, nó vừa có nghĩa là tranh cãi om sòm vừa có nghĩa là phiền phức, quấy rầy
Trung niên nọ vô cùng khiếp sợ, ông ta thực sự không ngờ nổi Hứa Thâm lại dám phát động tập kích với mình.
Ông ta lập tức rống giận nâng tay, muốn kéo cánh tay Hứa Thâm, nhưng lại phát hiện động tác của mình bỗng trở nên cực kỳ chậm chạp.
Phanh!
Cánh tay gãy xương, máu tươi văng tung tóe, một luồng lực lượng thật lớn lập tức ập đến, cái đầu của trung niên nọ trực tiếp bị đập cho gục xuống lồng ngực, máu thịt lẫn lộn.
"Quỳ xuống!" Hứa Thâm quát một tiếng, rồi nhấc chân, trực tiếp đá vào đầu gối của đối phương, đạp cho đầu gối gãy gập, lồi về phía sau, khiến trung niên nọ phải ngã xuống, quỳ tại chỗ.
"Khốn nạn!!" Trung niên nọ rống giận, liều mạng muốn đứng dậy, nhưng Hứa Thâm lại phóng ra từng sợi xiềng xích, trói buộc thân thể ông ta, siết chặt dưới mặt đất, không thể nhúc nhích được.
"Ông chỉ có một chút bản lĩnh như vậy, làm sao dám kêu gào trước mặt tôi?" Hứa Thâm nhìn xuống ông ta, lạnh lùng nói.
**Hôm kia tác cáo ốm không có chương, mn chờ đến ngày kia mình lại đăng tiếp nha**