Trung niên nọ vừa sợ vừa giận, nhưng lại phát hiện năng lực của mình đã bị áp chế, sau khi phóng ra, gần như không mang lại một chút hiệu quả nào.
Loại cảm giác này thật đáng sợ, thậm chí nó còn khiến ông ta có cảm giác vô lực như khi đối mặt với quân chủ, không, còn vô lực hơn khi đối mặt với quân chủ.
Ông ta lập tức lộ vẻ mặt dữ tợn, nói: "Cậu dám làm tổn thương tôi, Ngục Chủ nhất định sẽ bầm thây cậu thành vạn đoạn!"
"Đánh ông thì đã làm sao?" Hứa Thâm nâng tay lên đánh thẳng vào lồng ngực ông ta, sau đó còn hung hăng đạp cho kẻ này vài cái, nói: "Ông chỉ là một con chó cao cấp mà thôi, có gì đáng để khoe khoang chứ?"
Trung niên nọ bị Hứa Thâm tàn nhẫn đánh đập, trong miệng không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Âm Hư Vương đứng bên cạnh lại kinh hãi nói không nên lời. Bà ta tuyệt đối không nghĩ đến, ngay cả người của hội nghị mà Hứa Thâm cũng dám đánh.
Hắn… đúng thực là vô pháp vô thiên.
Nhưng đến đây, trong lòng bà ta lại không khỏi mừng thầm. Hắn làm như vậy khẳng định là rất nhanh thôi hội nghị tìm đến tính sổ với hắn, đến lúc đó, bọn họ cũng có thể khôi phục tự do rồi.
Liên tục đánh đập trung niên nọ một lát, Hứa Thâm mới mở miệng kêu gọi: "Hạ Thông!"
Một bóng dáng trong suốt hiện ra, vẻ mặt Hạ Thông đầy quái dị, gã cũng không ngờ lần này mình lại có thể lật xem trí nhớ của một vị quân vương đến từ hội nghị. Bỗng nhiên gã lại có cảm giác cứ ở bên người Hứa Thâm rất tốt, hoàn toàn thỏa mãn được sở thích rình mò của gã.
Không cần Hứa Thâm phải nhiều lời, Hạ Thông đã chui vào trong trí nhớ của trung niên nọ.
Không bao lâu sau, Hạ Thông đã quay trở về.
"Đã sửa chữa được rồi." Hạ Thông đứng bên người Hứa Thâm, cúi đầu kính cẩn nói: "Mặt khác, tôi còn nhìn thấy vài thứ khá thú vị trong trí nhớ của hắn."
"Cho tôi nhìn xem." Hứa Thâm lập tức để cho đối phương mở cộng hưởng.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã thấy được bóng dáng của năm vị quân chủ trong trí nhớ của trung niên kia, cũng biết được danh hiệu của năm vị quân chủ này, một vị quân chủ trong đó chính là Ngục Chủ như lời trung niên nọ từng nói.
Khi vị Ngục Chủ này khuất phục trung niên kia, đối phương đã để lộ ra tư thế mạnh mẽ đến vô địch, chỉ vẻn vẹn là một ngón tay đã có thể dễ dàng trấn áp được đối phương, hơn nữa… có vẻ như Ngục Chủ kia còn chưa thi triển năng lực, đối phương chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng khủng bố của bản thân thôi.
Hoặc là nói, năng lực của đối phương cùng loại với hệ cường công, mang đến hiệu quả tăng phúc vô cùng lớn cho lực lượng của bản thân.
"Những người này chính là quân chủ..." Đôi mắt Hứa Thâm khẽ chớp động, nhưng có một chút tiếc nuối, bởi vì kể cả vị trung niên này cũng không biết năng lực của Ngục Chủ kia là gì, chỉ đoán được một chút rằng, dường như năng lực của đối phương có liên quan tới vong hồn.
Ngục Chủ cũng là vị gây nên nhiều vụ giết chóc nhất trong năm vị quân chủ, bởi vì đối phương muốn sưu tập vong hồn người chết.
Với vị quân chủ gần như là thân cận nhất như Ngục Chủ mà trung niên nọ còn không biết năng lực của đối phương là gì, thì đương nhiên, gã lại càng không biết gì về bốn vị quân chủ khác, chỉ biết rằng bọn họ đều cực kỳ đáng sợ, nhất là vị quân chủ kia có danh hiệu Linh Độ ( độ không) trong đó.
Người này chính là tồn tại đứng đầu trong năm vị quân chủ, cũng là tồn tại đáng sợ nhất.
Ngoài ra, trong trí nhớ của trung niên này, bọn họ còn tìm được không ít phần bản đồ về biển khư. Tất cả đều là phần thưởng trung niên này nhận được từ tay Ngục Chủ.
Năm vị quân chủ cũng là khách quen của biển khư, hàng năm bọn họ đều dốc khá nhiều sức lực đi thăm dò biển khư, trong tay đều có khư binh cấp truyền thuyết, và hơn nữa không chỉ một kiện.
Hứa Thâm càng quan sát càng khẽ nhăn mày, khả năng cao là trong tay những vị quân chủ này có khư binh tương xứng hoàn mỹ với mình.
Mà trong tay có được một kiện khư binh tương xứng hoàn mỹ, chiến lực sẽ gia tăng khủng bố đến mức nào, lại có thể dễ dàng nhìn ra từ trên người Mạt Di La, còn có ví dụ là Tinh Quân kết hợp cùng Quỷ Bộ Binh Thư nữa, một khi đối phương có được kiện khư binh nọ, chiến lực cũng có thể gia tăng vô cùng khủng bố.
Càng đừng nói đến những vị quân chủ kia, khi mà năng lực của chính bản thân bọn họ vốn đã cực kỳ dũng mãnh rồi.
Hứa Thâm trầm tư một lát, cuối cùng mới thu hồi lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn.
Lúc này, ý thức của trung niên nọ đã khôi phục lại, ông ta có vẻ nghi hoặc nhìn quanh phía bốn phía, chợt nói với Hứa Thâm: "Tôi đã uống trà rồi, hương vị không tồi, nếu Hứa tiên sinh dễ nói chuyện như vậy, thì chuyện này cứ quyết định vậy đi. Tôi xin đi trước."
Nói xong, ông ta đứng dậy cười cười với Hứa Thâm, liền vẫy tay rời khỏi.
"Đi thong thả." Hứa Thâm mỉm cười đứng dậy đưa tiễn ông ta.
Âm Hư Vương với ánh mắt đầy rung động, lặng lẽ nhìn theo hai người bọn họ rời đi, sắc mặt đầy ngạc nhiên nghi ngờ, bỗng nhiên trong lòng bà ta có chút hoài nghi, có phải trí nhớ của bản thân cũng từng bị Hứa Thâm động tay động chân hay không... Có lẽ là đúng, nhưng bà ta thực sự không dám đi đánh cược.
Dù sao, trong trí nhớ kia, thủ đoạn của Hứa Thâm cực kỳ đáng sợ, dù hắn không phải quân chủ, cũng cực kỳ tiếp cận cấp bậc kia rồi.
Huống chi vừa rồi, bà ta cũng được tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Hứa Thâm trấn áp người trung niên nọ, trừ phi một bộ phận ký ức này cũng là giả dối?
Âm Hư Vương nhíu mày thật sâu, không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, bà ta có cảm giác nếu mình còn suy nghĩ sâu thêm, đầu óc sẽ trở nên hỗn loạn không thể khống chế được.
Không bao lâu sau, Hứa Thâm vừa đi đã quay trở lại.
Trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này, nụ cười trên mặt Hứa Thâm đã biến mất, hết thảy đều trở nên trầm tĩnh như nước.
"Bà nói xem, nếu ta cho bà đi khiêu chiến quân chủ, bà có dám hay không?" Bỗng nhiên Hứa Thâm nói với âm Hư Vương.
Mí mắt âm Hư Vương hung hăng giật giật một cái, bà ta miễn cưỡng cười nói: "Sao, làm sao ngài lại... đột nhiên hỏi như vậy?"
Hứa Thâm lặng lẽ nhìn bà, trong lòng cũng biết loại câu hỏi này đúng là làm khó đối phương, hơn nữa còn không có một chút ý nghĩa nào.