Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 932 - Chương 932: Có Bản Lĩnh Thì Đánh Chết Tao Đi!!!

Chương 932: Có Bản Lĩnh Thì Đánh Chết Tao Đi!!!
Chương 932: Có Bản Lĩnh Thì Đánh Chết Tao Đi!!!

Nhưng ngay sau đó, Hứa Thâm lại có cảm giác bả vai mình vừa nổ tung, bên trên xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi điên cuồng tràn ra ngoài.

Ngược lại, sau khi xiềng xích bị kéo về, lỗ thủng trên bả vai Mặc Minh Nguyên lại nhanh chóng khôi phục, rồi biến mất, tựa như chưa bao giờ bị thương.

Hứa Thâm lập tức hiểu rõ rồi.

Khó trách đối phương dám mạo muội xông lên đây, hoá ra là trong tay nắm giữ loại năng lực kỳ quái này.

Hơn nữa, dưới tình huống bị lấy nhỏ đổi lớn áp chế, năng lực này vẫn có thể thi triển ra, hiệu quả di chuyển thương tổn còn không chịu một chút biến hóa nào, có thể thấy năng lực này khá là lợi hại.

"Là con nhím sao? Nếu tôi đánh ngược lại thì sao?"

Hứa Thâm nâng tay lên, ngón tay dứt khoát xỏ xuyên qua, trực tiếp đâm thẳng vào bả vai chính mình.

Chờ đến khi hắn rút ngón tay ra, lại nhìn thấy đối phương không hề chịu thương tổn.

Chỉ dời thương tổn của bản thân...

Hứa Thâm khẽ nhướng mày, năng lực này có chút vô lại.

"Dám giết tộc nhân trong danh sách hạch tâm của Mặc gia chúng tao, tao muốn nửa tòa thành của mày phải chôn cùng bọn họ!"

Ánh mắt Mặc Minh Nguyên trở nên lạnh như băng, một mực nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nhưng lúc này toàn thân gã đã bị một luồng lực lượng áp chế, ngay cả nâng tay lên cũng miễn cưỡng, trong lúc nhất thời, chỉ có thể từ bỏ công kích.

"Vậy ư?" Hứa Thâm khẽ nheo mắt: "Ông cho rằng tôi không thể làm gì được ông sao? Ông có chút tự phụ rồi đó nha."

"Có bản lĩnh thì đánh chết tao đi." Mặc Minh Nguyên cười lạnh, ông ta cũng không để ý tới chuyện bại lộ năng lực của chính mình.

Lại nói, đúng là đặc tính năng lực của ông ta rất dễ dàng bị đối thủ nắm bắt được, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, bại lộ thì đã làm sao, có đánh ông ta, thương tổn lại bị dời đi thôi.

"So sánh với tiểu thư Mạt Di La, loại như ông nhiều nhất chỉ có thể tính là một hòn đá nhỏ làm người ta chán ghét mà thôi." Hứa Thâm cười khẽ, đôi mắt chợt mở, tại một khắc này, đột nhiên sát khí đậm đặc tập trung thẳng vào đối phương.

Mặc Minh Nguyên còn muốn mở miệng đáp trả lại lại hai câu, nhưng ngay khi ông ta nhìn thấy hốc mắt của Hứa Thâm đột nhiên mở ra, con ngươi trong mắt Mặc Minh Nguyên lập tức co rụt lại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khủng bố tựa như toàn thân mình vừa rơi thẳng vào miệng rắn.

Ngay sau đó, ông ta chợt phát hiện thế giới chung quanh dần trở nên tối tăm u ám, toàn bộ ánh sáng đều bị lấp kín lại.

Tiếp theo, đột nhiên thân thể của ông ta lại mất đi lực lượng, cả người trực tiếp ngã xuống bóng đêm sâu vạn trượng... Mãi cho đến khi chạm tới đáy.

Cảm giác bị xé rách khó có thể chịu đựng được lập tức truyền đến, Mặc Minh Nguyên không nhịn được lập tức há miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Ông ta kinh sợ rít gào: "Mày muốn chết sao?"

Không có tiếng đáp lại, ở trước mặt ông ta là một bóng người thật to lớn, thật nguy nga, tựa như một vị Thần Chích.

Hơn phân nửa thân hình nọ đều ẩn giấu trong bóng đêm, không thể nắm bắt lấy, chỉ có một đôi tay đang hung hăng đè ép xuống… Tựa như muốn dí chết một con côn trùng.

Mặc Minh Nguyên vô cùng kinh sợ, vội vàng lui về phía sau, nhưng ngay sau đó, dường như ông ta hiểu được cái gì, lại giận dữ hét lên: "Đây đều là ảo giác!!"

Phanh!!!

Bàn tay kia đang ấn thân thể ông ta xuống mặt đất, không thể nhúc nhích, Mặc Minh Nguyên có cảm giác xương cốt cả người mình đều đang rung động vỡ vụn.

"Tổn thương như vậy vẫn có thể dời đi sao..."

Trong lĩnh vực, Hứa Thâm nhìn Mặc Minh Nguyên với hai mắt vô thần trước mặt.

Đại não đối phương truyền lại cảm giác, cho rằng thân thể đã gặp chuyện, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên thật rõ ràng, nhưng cùng lúc đó, trên cơ thể Hứa Thâm cũng truyền đến cảm giác bị xé rách.

Hứa Thâm chỉ có thể điều chỉnh ảo cảnh tâm linh của đối phương, trực tiếp kéo trung niên này bước vào tầng thứ tư trong lồng giam tâm linh, khiến cho đối phương rơi vào ảo giác, rồi trải qua quãng đời dài đằng đẵng bên trong đó.

"Hạ Thông, đi thao túng thân thể ông ta, sửa đổi mục tiêu dời thương tổn." Hứa Thâm nói với Hạ Thông.

Một bóng dáng trong suốt lập tức xuất hiện, ngay sau đó, gã chui thẳng vào thân thể Mặc Minh Nguyên đang đứng trước mặt Hứa Thâm.

"Mày làm cái gì thế?!" Lão giả đang đứng phía xa xa, nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, rồi không một dấu hiệu đã ra tay.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay lão xuất hiện một mảnh vảy màu máu.

Mảnh vảy này bị khư lực bao trùm, rồi đột ngột hóa thành sương mù.

Rất nhanh sau đó, từ bên trong sương mù lại có một con Huyết Long quẫy mình chui ra!

Con Huyết Long có cặp sừng cao vút trên đầu và hàm răng nanh bén nhọn, cấp tốc lao về phía Hứa Thâm.

Nhưng ngay khi tiến vào bên trong lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn, tốc độ thân thể nó đã chậm lại một cách rõ ràng.

"Nứt ra!!" Lão giả rống giận, trực tiếp nâng hai tay lên.

Gần như ngay lập tức, Hứa Thâm đã cảm nhận được, dường như vừa có một loại lực lượng khó có thể ngăn cản nổi thẩm thấu vào bên trong lĩnh vực của hắn, rồi ngay sau đó, hắn lại có cảm giác bên trong lĩnh vực của mình vừa bị cứng rắn xé ra một thông đạo.

Con Huyết Long nọ nhanh chóng men theo thông đạo vừa bị xé rách ra, lao vọt tới, rồi hung hăng há miệng thề phải nuốt gọn Hứa Thâm vào.

"Đây là khư binh truyền thuyết của Mặc gia sao?" Hứa Thâm quan sát con Huyết Long trước mặt, bỗng nhiên nâng tay rút kiếm.

Tứ trọng kiếm trảm!

Phanh!!!

Bóng kiếm sáng như tuyết chém mạnh xuống, nhắm thẳng vào cặp sừng rồng trên đầu Huyết Long, ma sát kịch liệt, bắn tung hoa lửa.

Huyết Long xoay người, bỗng nhiên quay đầu cắn thẳng vào thân thể Hứa Thâm.

Hứa Thâm lật tay, chém ra kiếm thứ hai.

Nhưng con Huyết Long nọ có thể tích cực lớn, cặp sừng trên đầu nó trực tiếp đánh văng lưỡi kiếm ra.

Nửa thân thể Hứa Thâm bị cắn trúng, bộ răng nanh đan xen lẫn nhau, cùng đâm sâu vào trong thân thể.

Hứa Thâm bị lực lượng khủng bố nọ kéo vào tầng thứ tư trong Khư giới, sau đó đập thẳng xuống một ngọn núi nào đó, chấn động làm đá vụn văng tung tóe khắp nơi.

"Cần tôi hỗ trợ không?" Tinh Quân thấy vậy, vội vàng mở miệng kêu lên một tiếng.

Nhưng suy nghĩ thực tế trong đầu gã lại là bản thân phải chuẩn bị sẵn sàng để chuồn đi bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment