Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 935 - Chương 935: Còn Phải Xem Tâm Trạng Của Tôi Đã!

Chương 935: Còn Phải Xem Tâm Trạng Của Tôi Đã!
Chương 935: Còn Phải Xem Tâm Trạng Của Tôi Đã!

"Tôi nhớ kỹ cậu rồi!" Lão giả cắn răng, gằn từng chữ một.

"Tôi tên là Hứa Thâm, thành chủ thành Quang Minh." Hứa Thâm nhắc lại.

Nói xong, hắn dắt theo Mặc Tiểu Tiểu, lập tức xoay người rời đi.

Nhìn thấy Hứa Thâm kiêu ngạo như thế, lão giả nọ nghiến răng nghiến lợi, tức đến dậm chân, nhưng chỉ có thể giấu uất ức vào trong lòng.

Thứ nhất, hội nghị thống trị cũng không phải dễ tìm như vậy.

Thứ hai, nếu tranh chấp này không dính tới mạng sống của quân vương, quân chủ hội nghị bên kia sẽ không để ý tới.

Huống chi, ngay cả khi lão tìm được hội nghị, rồi thuyết phục được quân chủ ra tay, thì nhiều nhất bọn họ cũng thoáng trừng phạt Hứa Thâm một phen nhẹ nhàng thôi.

Còn Hứa Thâm, chờ sau chuyện này, hắn sẽ tới tìm Mặc gia phiền toái.

Bọn họ thực sự chịu không nổi.

"Thằng khốn chết tiệt!" Lão giả lặng lẽ nhìn Hứa Thâm rời đi, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể đánh nát răng rồi nuốt vào trong bụng.

Lại nói, Hứa Thâm có thể đánh bại cả lão và Minh Nguyên, hiển nhiên lực lượng bản thân hắn tuyệt đối không thể khinh thường, rất khó báo được mối thù này, hơn nữa, muốn báo thù cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trừ phi Mặc gia bọn họ lại sinh ra vị quân vương thứ ba.

Nhưng chuyện này cũng rất khó.

Dù bản thân xuất thân từ một trong bảy đại gia tộc tại nội thành, nhưng giờ khắc này, lão giả cũng chỉ có thể cố gắng thừa nhận loại cảm giác uất ức và bất đắc dĩ.

Chờ sau khi Hứa Thâm và Tinh Quân rời đi rồi, lão giả mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Mặc Minh Nguyên còn đang sững sờ đằng kia. Lão vội vàng tiến lên, bắt lấy bả vai Mặc Minh Nguyên rung lắc hồi lâu.

Cuối cùng, bên trong đôi mắt Mặc Minh Nguyên mới khôi phục lại một chút tỉnh táo.

"Ừm? Nơi này là... Mặc gia?" Mặc Minh Nguyên phục hồi lại tinh thần, vẫn có chút ngây người.

Vừa rồi ông ta còn nhìn thấy bản thân đã trở thành quân chủ hội nghị, quản lý toàn bộ nội thành, Mặc gia cũng trực tiếp nhảy vọt một bậc, di chuyển toàn tộc vào trong thành Vân ở lại.

Ai ngờ ngay khi mở mắt ra, ông ta lại phát hiện bản thân mình còn đang ở bên trong nhà cũ của Mặc gia.

"Cậu không sao là tốt rồi." Lão giả nhìn Mặc Minh Nguyên đã khôi phục lại tỉnh táo, lúc này mới thở nhẹ một hơi.

Mặc Minh Nguyên ngây ngốc sửng sốt một hồi, dần dần suy nghĩ cũng chậm rãi tập trung trở lại, đột nhiên ông ta hiểu ra, vừa nãy bản thân đã rơi sâu vào bên trong ảo thuật rồi.

"Thằng nhóc kia đâu?"

"Đi rồi."

"Đi rồi?" Mặc Minh Nguyên nhìn từng đống hài cốt rải rác, hỗn loạn bên dưới, ánh mắt có chút kinh ngạc, rồi không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngay cả ông ra tay cũng không thể giữ hắn lại?"

Lão giả khẽ lắc đầu, lúc này cũng chẳng có tâm trạng đâu mà nhiều lời.

"Tôi cứ cho rằng cậu sẽ xử lý bọn họ." Tinh Quân vừa cùng Hứa Thâm rời khỏi trang viên của Mặc gia, chợt cười khẽ nói.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn Tinh Quân một cái, nói: "Nếu tôi thực sự xử lý bọn họ, thì anh cũng chạy không thoát được đâu, chờ đến lúc quân chủ hội nghị tới điều tra, tôi sẽ nói với bọn họ là anh theo giúp tôi."

Tinh Quân im lặng một lát, chợt cười khổ nói: "Tới khi nào tôi mới có thể khôi phục tự do?"

"Chờ sau khi anh giúp tôi tìm xong khư binh." Hứa Thâm nói.

Tinh Quân liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái: "Cậu đừng bảo là xong một kiện lại tới kiện khác nhé?"

Hứa Thâm từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói rằng: "Vậy còn phải xem tâm trạng của tôi nữa."

Tinh Quân thoáng im lặng, trong lòng có chút buồn khổ, nhưng trong đầu lại nhanh chóng chuyển động, đang tập trung suy nghĩ về khả năng thoát thân của mình.

Chờ đến lúc hai người cùng bay ra bên ngoài trang viên, Hứa Thâm nhanh chóng lấy kiện khư binh Tinh Quân vừa tìm được ra, sau đó cũng lấy binh thư ra, dung hợp chúng lại với nhau.

Hiện giờ quyền trọng của binh thư đã tiếp cận 30, cho nên Hứa Thâm không dám mạo muội giao binh thư vào trong tay Tinh Quân nữa, tránh chuyện khư binh xuất hiện tình huống đặc thù nào đó, bị đối phương nắm giữ, rồi vượt ngoài tầm điều khiển của hắn.

Rất nhanh, hai kiện khư binh đã hấp thu lẫn nhau, Hứa Thâm lại dung hợp binh thư, liền nhìn thấy quyền trọng của nó đã đạt tới 29, cũng tăng thêm một loại quỷ kế, tên là Khổ Nhục Kế.

Quỷ kế này rất mạnh, khi bản thân bị thương sẽ nhận được tăng phúc trên phương diện tốc độ và lực lượng, bị thương càng nặng, hiệu quả tăng phúc càng rõ ràng, nếu thân thể bị đánh cho tan nát, lực lượng sẽ được tăng phúc đến mức tận cùng, đồng thời năng lực tự lành cũng sẽ đạt tới cực hạn, có thể khôi phục lại chỉ trong nháy mắt.

Một khi chọn dùng loại quỷ kế này, gần như có thể bất tử trong ngắn hạn.

"Còn thiếu ba kiện..." Đôi mắt Hứa Thâm chớp động, trong lòng càng thêm chờ mong.

Sau khi quyền trọng đạt tới 29 điểm, thời gian hoán đổi quỷ kế cũng được rút ngắn lại. Lần này đã ngắn lại chỉ còn nửa giờ.

Tinh Quân tiếp tục bói toán, kết quả cũng xuất hiện rất nhanh.

Hai người lại nhanh chóng bay theo phương hướng bói toán chỉ dẫn.

Giang Vân Lưu và Giang Nguyệt Ly cũng theo hai người bọn họ bay khỏi trang viên của Mặc Gia. Tới đây, hai người bọn họ khẽ liếc nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng đi theo.

"Hình như nó không nằm bên trong nội thành..."

Sau khi hai người bọn họ một mực vượt qua mấy thành khu bên trong nội thành, tiếp tục đi thẳng đến vùng biên giới, Tinh Quân mới dừng lại, bói toán thêm một lần nữa, và phát hiện phương hướng vẫn chỉ thẳng về phía trước.

"Chỉ cần không ở bên trong hội nghị là được." Hứa Thâm nói, không ở nội thành càng dễ làm hơn.

Rất nhanh, hai người đã vượt qua tường cao, rời khỏi nội thành. Lần này phương hướng chỉ thẳng ra bên ngoài nội thành, đi tới một tòa thành Để.

Và rõ ràng là Tinh Quân nhận ra tòa thành Để này: "Là thành Sơn Hỏa, không ngờ địa điểm chỉ dẫn lại ở nơi này. Trong thành Sơn Hỏa có ba vị quân chủ, một vị là thành chủ, một vị là phó thành chủ. Người lần trước cậu gặp là vị phó thành chủ kia, còn một vị quân vương khác nhưng có vẻ như người nọ đang đi lang thang bên ngoài rồi."

Hứa Thâm nghĩ đến người đàn ông trung niên từng tới bao vây tiêu diệt Nghĩ Hậu lần trước, hắn khẽ gật đầu, nói: "Lúc ấy, ông ta mời tôi đến nơi này chơi một chuyến, hiện tại tôi đã đến đây rồi, cũng nhân tiện đi gặp đối phương."

Bình Luận (0)
Comment