"Ừm?" Tinh Quân kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thâm: "Chẳng lẽ ông ta không chết?"
"Anh cũng có thể chuồn đi, thì sao người ta có thể dễ dàng chết như vậy?" Hứa Thâm liếc xéo gã một cái.
Tinh Quân cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ một mực cúi đầu tiếp tục bói toán.
Rất nhanh, phương hướng đã có biến hóa, hai người nhanh chóng bay về phía chỉ dẫn.
Phong cách kiến trúc bên trong thành Sơn Hỏa khác hoàn toàn với thành Quang Minh, mặt đất đều có màu đỏ sậm giống như nham thạch bị lửa thiêu đốt, sắc thái kiến trúc cực kỳ đơn điệu, có cảm giác như bị người ta bôi trét lung tung một đống màu gan heo lại với nhau, nếu nhìn lâu sẽ khiến người khác không khoẻ.
Bên trong thành rất ít trồng thực vật, đa phần đều là những khu đất trọc, các loại kiến trúc đều được xây dựng từ những khối nham thạch lớn.
Cư dân bên trong thành đều trùm khăn kín đầu, ăn mặc rất bảo thủ. Trên đường còn xuất hiện một hồi bão cát thật lớn, có cảm giác như đang bước đi trong sa mạc.
"Mấy người muốn đi cùng chúng tôi bao lâu nữa?" Bóng dáng Hứa Thâm thoáng ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Giang Vân Lưu.
Giang Vân Lưu hơi chút sửng sốt, rồi cười ngượng ngập nói: "Tôi chỉ muốn nhìn dáng vẻ của kiện khư binh hoàn mỹ được cậu tập hợp đầy đủ kia một chút thôi. Một khắc tận mắt chứng kiến ấy tuyệt đối sẽ là một khắc tôi vĩnh viễn ghi nhớ cả đời."
"Tốt hơn hết là ông đừng mơ tưởng nữa." Hứa Thâm lạnh lùng nói: "Khẳng định là tôi sẽ giữ loại thời khắc đó lại cho một mình mình thưởng thức, dù ông có đi theo cũng vô dụng."
Giang Vân Lưu lập tức ngẩn người, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ, nói: "Chúng ta chỉ muốn nhìn xem thôi, sẽ không để lộ bí mật."
Hứa Thâm chỉ lặng lẽ nhìn lão, không nói chuyện.
Nụ cười trên mặt Giang Vân Lưu dần trở nên miễn cưỡng, lão chỉ có thể đưa mắt nhìn Giang Nguyệt Ly bên cạnh.
Giang Nguyệt Ly biết suy nghĩ trong lòng lão, nhưng theo những gì cô nhìn thấy thì trong đáy mắt Hứa Thâm đã không còn nét dịu dàng dành cho cô như những ngày xưa nữa rồi.
Có lẽ chuyện với Hàn gia lúc trước đã xóa sạch tình nghĩa trong lòng Hứa Thâm.
Cô khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng nói với Giang Vân Lưu: "Lão tổ, chúng ta đi thôi, đúng là loại chuyện bí ẩn này cũng không thích hợp công khai cho chúng ta xem."
Giang Vân Lưu hơi sững sờ, thấy cô không chịu mở miệng cầu xin Hứa Thâm, chỉ có thể từ bỏ, trong lòng thầm than một tiếng, rồi chắp tay nói với Hứa Thâm: "Đã mạo muội rồi, chúc cậu may mắn."
Nói xong, lão lập tức xoay người rời đi.
Hứa Thâm chờ cho đến khi hai người bọn họ đi xa, mới để Tinh Quân tiếp tục chỉ đường.
"Tốt xấu gì Giang gia này cũng là một trong bảy đại gia tộc, cậu không có ý định kết giao thân thiết với người ta sao?" Tinh Quân tò mò hỏi.
Hứa Thâm lạnh lùng nói: "Ở trước mặt lực lượng thống trị tuyệt đối, loại thế lực chỉ có vẻ bề ngoài mà không thiết thực này đều vô tác dụng."
Tinh Quân cẩn thận suy ngẫm lời nói của Hứa Thâm một lát, cuối cùng cũng gật gật đầu: "Cũng đúng, nếu có thể trở thành quân chủ, thì có bao nhiêu cái Giang gia cũng vô dụng."
Rất nhanh, hai người bọn họ đã đi đến con đường dẫn vào một tòa phủ đệ xa hoa trên núi.
"Hai vị khách quý, xin thứ lỗi vì không có tiếp đón từ xa." Một âm thanh to rõ, lập tức truyền đến từ dưới mặt đất.
Tinh Quân cúi đầu nhìn lại, rất nhanh đã trông thấy hai bóng người một nam một nữ đang chạy như bay đến.
Khiến cho Tinh Quân có chút giật mình, bởi vì người nam nọ đúng là vị trung niên từng tới bao vây tiêu diệt Nghĩ Hậu cùng bọn họ, mà cô gái đi cùng đối phương kia đang mặc một bộ chiến giáp màu đỏ giống như hỏa diễm, có một mái tóc dài đỏ đậm, dáng người hấp dẫn nóng bỏng, đúng là thành chủ thành Sơn Hỏa. Hỏa Phượng.
"Là cậu sao?" Trung niên nọ vừa nhìn thấy Hứa Thâm, con ngươi hơi co rút lại.
Hiển nhiên ông ta hoàn toàn không ngờ Hứa Thâm lại đi đến nơi này. Sắc mặt khẽ biến hóa, ông ta lập tức cười cười với Hứa Thâm, đồng thời nhanh chóng truyền âm cho Hỏa Phượng bên người.
"Hắn chính là người đã giết Nghĩ Hậu kia?" Đôi mắt Hỏa Phượng mặc chiến giáp đỏ sậm thoáng chấn động một phen, cô ta không nhịn được, lập tức quan sát Hứa Thâm từ trên xuống dưới.
Về phần Tinh Quân bên cạnh, vốn là bạn cũ của bọn họ, thành chủ thành Tinh Sầu, cô ta đã sớm gặp mặt đối phương rồi.
"Vị này chính là Hỏa Phượng." Tinh Quân ở bên cạnh Hứa Thâm, lập tức giới thiệu giúp hắn.
Hứa Thâm đã hiểu, cũng lên tiếng lịch sự nói: "Chúng tôi đi ngang qua vùng đất xinh đẹp này, đã quấy rầy hai vị rồi."
"Cậu không đến làm khách sao?" Hỏa Phượng có chút hứng thú nhìn về phía Hứa Thâm.
"Cô hoan nghênh sao?" Hứa Thâm hỏi lại.
Hỏa Phượng cười cười: "Nếu đã là khách, đương nhiên tôi sẽ hoan nghênh."
"Nếu được cô hoan nghênh, đương nhiên tôi sẽ ở lại làm khách." Hứa Thâm nói.
"Sau khi từ biệt lần trước, xem ra hiện giờ Nghĩ Hậu đã hoàn toàn bị cậu giải quyết rồi. Lâu lắm không gặp." Trung niên bật ra một tiếng cười dài, nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm liếc mắt đánh giá ông ta một cái, nói: "Lần này ông xuất hiện trước mặt tôi chính là bản thể sao?"
Nụ cười trên mặt trung niên khẽ biến, lập tức mở miệng nói: "Đương nhiên rồi."
Hứa Thâm cười cười, đương nhiên hắn sẽ không tin tưởng, lại bình thản nói: "Hôm nay chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, chờ làm xong chính sự, có rảnh sẽ tới tìm hai vị gặp mặt một phen."
Hỏa Phượng hỏi: "Cần tôi hỗ trợ không?"
"Không cần." Hứa Thâm liếc mắt nhìn Hỏa Phượng một cái, chợt nói: "Về sau nếu có rảnh, hai vị cũng có thể đến thành Quang Minh làm khách một phen. Mấy vị quân vương thành Để chúng ta cần phải chung tay hỗ trợ lẫn nhau mới đúng."
Hỏa Phượng nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Thâm, đôi mắt chớp động một chút, lại cười cười đồng ý.
Hứa Thâm cũng không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, đã nhanh chóng nói lời từ biệt với hai người bọn họ rồi đi theo Tinh Quân tiếp tục hành trình tìm kiếm khư binh.
"Xem ra bọn họ thực sự chỉ đi ngang qua thôi..." Trung niên nọ nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm, từ trong đáy mắt có một tia kiêng kị.
"Một vị năng lực giả thời gian như Nghĩ Hậu lại thật sự thua trong tay hắn?" Hỏa Phượng có chút đăm chiêu nói: "Xem tình huống của Tinh Quân, có vẻ như anh ta đang bị hắn ép buộc phải đi cùng. Kẻ này có thể đánh bại năng lực giả thời gian vốn được xưng tụng là năng lực chi vương, chắc hẳn thực lực của hắn đã tiếp cận quân chủ rồi."
Trung niên khẽ gật đầu: "Hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ."
Hỏa Phượng khẽ nheo mắt một chút, rồi không nói chuyện, đã nhanh chóng xoay người quay về phủ thành chủ bên dưới.