Nhưng đám người đang cuồng hoan chung quanh, vẫn như cũ… không hề có phản ứng, thậm chí còn chẳng ai buồn liếc mắt nhìn qua nơi đây một cái.
Rõ ràng cô đang đặt mình vào chốn phồn hoa náo nhiệt, vậy mà lại cảm nhận được một loại cô độc tựa như bản thân đã bị cả thế gian này … vứt bỏ.
Kỳ thực, từ trước tới nay, Viên Thanh Thanh vẫn luôn duy trì loại tâm trạng như vậy, mà lúc này đây, cô lại thực sự cảm nhận được loại hiện trạng chân thật này bằng cả thể xác lẫn tinh thần của mình!
"Các người, các người đều không nhìn thấy gì sao? ! !" Rốt cuộc Viên Thanh Thanh cũng sụp đổ. Cô điên cuồng rút lui về phía sau, dáo dác nhìn hai bên trái phải, sau đó phát ra tiếng cầu cứu đầy hoảng sợ và phẫn nộ.
Bỗng nhiên, gót chân cô đụng tới một vật thể ướt sũng, lạnh lẽo.
Cô dừng chân lại, quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy một đứa nhỏ đang cố gắng vươn người ra, ôm lấy cẳng chân cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của trẻ nhỏ mới sinh ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt đau khổ với cô: "Ma ma, cống thoát nước lạnh lắm, vì sao mẹ không mang theo con về nhà?"
Cả người Viên Thanh Thanh trở nên lạnh như băng. Ở giờ khắc này, lý trí sụp đổ tựa vỡ đê. Tất cả những gì cô có thể làm chính là phát ra tiếng thét chói tai đầy sợ hãi, khủng hoảng...
"Xem ra cả hai con này đều. . ." Bỗng nhiên, giọng nói của một thiếu niên vang lên.
Viên Thanh Thanh hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng mặc quần áo màu xám, lưng đeo trường kiếm cấp tốc vọt tới.
Bóng dáng này lập tức xuyên qua đám người dưới đài, chồng chéo lên những thân ảnh đang mải cuồng hoan kia, nhưng không hề bị bọn họ ảnh hưởng.
Ngay lần đầu tiên khi Hứa Thâm nghe thấy tiếng thét chói tai của đối phương, hắn đã chú ý tới bên này, chỉ vì sự xuất hiện của một đứa nhỏ, có chút quái dị, vừa nhìn đã biết nó là khư, nhưng hắn lại không thể xác nhận được con khư kia có nằm ở tầng sâu hay không, nên tạm thời vẫn chưa vội ra tay.
Dù sao thực lực của khư vốn không thể phán đoán dựa trên bề ngoài được.
Ví dụ như Mai Phù, em gái nhỏ nhà bên đang đi sát cạnh hắn đây, thoạt nhìn cứ ngỡ cả người lẫn vật đều vô hại, thậm chí còn mang tới cho người ta có loại cảm giác muốn bảo hộ mãnh liệt, nhưng trên thực tế, cô bé lại là một tồn tại cực kỳ khủng bố.
Kể cả vị thanh niên nam tử đã bước vào hình thái thứ hai kia, cũng không có chút cảm giác nào về cô ấy.
"Đừng sợ." Hứa Thâm vừa chạy vừa an ủi cô gái trên đài kia.
Chủ yếu là âm thanh của tiếng hét quá chói tai . . . Hắn sợ màng tai của bản thân không chịu nổi.
Vẻ mặt Viên Thanh Thanh dại ra, có chút ngơ ngác, lý trí còn sót lại nói cho cô biết, có lẽ thanh niên trước mắt là người bình thường . . . Ít nhất nhìn từ vẻ bề ngoài, thì hắn chính là như thế.
Cậu vừa bảo tôi đừng sợ à?
Ở loại tình huống này, làm sao mà tôi có thể không sợ hãi chứ? ! !
"Lại một kẻ ngáng chân, vì sao lúc tao ở cùng một chỗ với Thanh Thanh, luôn luôn xuất hiện những kẻ ngáng chân như mày?" Người đàn ông kia nhìn thấy Hứa Thâm, vẻ thâm tình trên mặt lập tức chuyển thành phẫn nộ và ác độc.
Gã đưa bàn tay đang cầm tóc nhét vào miệng, nuốt xuống, sau đó rất nhanh lao về phía Hứa Thâm.
Phần thân thể gã dài nhỏ tựa như mãng xà, thân dưới cũng có bốn cái chân, bàn chân giống hệt thằn lằn. Trong khoảnh khắc, cả người gã vọt tới trước mặt Hứa Thâm, bỗng nhiên lại bắn lên trần nhà, rồi dùng một loại tư thế quỷ dị, vặn vẹo, rất nhanh đã lao từ trần nhà xuống, tấn công.
Loại chuyển hướng chỉ trong thời gian cực ngắn này, đủ để khiến đại đa số người không kịp phản ứng, từ đó ngây người một lát ngắn ngủi. Nhưng chỉ cần ai đó sững sờ cỡ 0.1 giây đồng hồ thôi, thì muốn ngăn cản công kích đến cực nhanh sau đó, vẫn là quá muộn rồi.
Phốc!
Kiếm phong xẹt qua, thân thể người đàn ông đang trên đà lao xuống, tan nát chỉ trong nháy mắt.
Kiếm phong sắc bén chém thẳng từ trên đầu, trực tiếp kéo dài đến lồng ngực, bụng, trên thân thể… tất cả đều bị xé rách!
Có được kết quả này, cũng không phải tốc độ phản ứng của Hứa Thâm nhanh hơn người bình thường, chỉ là phương thức chiến đấu của hắn vốn không giống những người khác. Hắn có thói quen ra tay khi có nguy hiểm tiếp cận bên người.
Và ở trong phạm vi chừng một mét như vậy, kể cả loại khư giảo hoạt, biến hóa chiêu thức nhanh chóng như con này, cũng sẽ toàn lực công kích, và gần như không có khả năng tiếp tục biến chiêu, bởi vì làm như vậy lực đạo xuất thủ sẽ yếu bớt.
Với người khác, đây chính là nhược điểm trí mạng, nhưng với hắn, rơi vào tình huống này, hắn không cần tự hỏi, chỉ cần dùng tốc độ rút kiếm thật mau, vung chém là được.
Không hơn.
Máu tươi màu đen như suối phun văng tung toé khắp nơi, bắn cả lên người Hứa Thâm, trong đó còn xuất hiện một nắm tóc dính dịch nhầy.
Người đàn ông với phần thân trên bị chém thành hai nửa rơi xuống mặt đất, nhưng sinh mệnh lực vẫn ương ngạnh tới mức không lập tức chết đi, ngược lại gã còn cố nhìn về phía Viên Thanh Thanh đã hoàn toàn dọa ngốc bên cạnh.
"Anh. . . Thích. . . Mái tóc dài của em. . ."
Phốc!
Kiếm quang xẹt qua, cái đầu bị chặt đứt.
"Vẫn còn có thể nói chuyện. . ." Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn.
Sinh mệnh lực của con khư này có chút ương ngạnh quá mức.
"Ma ma, bảo vệ con, ma ma. . ." Âm thanh điềm đạm đáng yêu non nớt vang lên.
Không biết từ khi nào, đứa bé khư kia đã đi tới đằng sau Viên Thanh Thanh, nó vươn hai tay ôm lấy cổ của cô, thân thể co rút lại sau lưng cô, tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi nhìn Hứa Thâm.
Nó có thể cảm nhận được khí tức vô cùng khủng bố từ trên người thiếu niên này, cái loại khí tức giống như được trộn lẫn từ thật nhiều đồng loại của nó.
Phần gáy Viên Thanh Thanh bị bàn tay của đứa nhỏ nắm lấy, dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Cô không hề nhận thấy da thịt trẻ nhỏ mềm mại, mà thay vào đó là lạnh lẽo, là cứng rắn giống hệt một tảng đá điêu khắc!
"Đến nhóc rồi."
Hứa Thâm vẩy kiếm thật sạch sẽ, lại cắm trở về hốc kiếm đằng sau lưng, sau đó bình thản đi về phía đối phương.
"Ma ma, giúp, mau giúp con. . ." Đứa nhỏ vẫn dùng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nhưng hai tay lại bóp cần cổ của Viên Thanh Thanh, càng ngày càng chặt: "Giao thân thể của mẹ cho con đi, ma ma!"
Viên Thanh Thanh có cảm giác hít thở không thông, cô vươn tay tới, dùng sức giãy giụa.