Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 96 - Chương 96. Nỗ Lực Hết Sức Tạo Nên Kỳ Tích!!!

Chương 96. Nỗ Lực Hết Sức Tạo Nên Kỳ Tích!!! Chương 96. Nỗ Lực Hết Sức Tạo Nên Kỳ Tích!!!

Hứa Thâm nhìn một màn trước mắt. Tình huống này có chút khó khăn, cô gái trước mắt thuộc loại con tin sao?

Có nên cứu cô ấy hay không?

Hoặc là nói, nên cứu cô ấy như thế nào?

Hứa Thâm phát hiện, bản thân hắn vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều kinh nghiệm xử lý sự kiện, giống như tình huống trước mắt này, rõ ràng là con tin đã bị bắt cóc, rất khó cứu được.

Nếu hắn tiến lên, phỏng chừng con khư kia sẽ trực tiếp giết chết con tin.

Nhưng nếu hắn dừng lại, con khư kia chưa chắc đã dừng lại.

Từ từ, nói như vậy, hình như cô gái kia chết chắc rồi. . .

Nhưng nếu cô ấy chết chắc rồi, hẳn là hắn có thể coi cô ấy là người chết nhỉ?

Hứa Thâm nghĩ một hồi, cuối cùng cảm thấy bản thân mình đã hiểu vấn đề rồi đấy.

Sau đó, bước chân hắn lập tức đẩy nhanh hơn rất nhiều.

"Ma ma, ma ma muốn xem con chết hai lần sao?" Âm thanh non nớt của trẻ nhỏ từ điềm đạm đáng yêu dần dần trở nên táo bạo và dữ tợn, trên da đầu nó xuất hiện những mạch máu màu đen như con giun, hàm răng cũng trở nên bén nhọn.

"Không thể cứ mãi ỷ lại vào ma ma được. Nhóc cũng cần phải học tập mà tự mình lớn lên thôi." Hứa Thâm vừa đi vừa nói.

Đứa bé kia không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thâm, hốc mắt càng thêm huyết hồng. Tự mình lớn lên? Nó mới bao lớn chứ?

Nó rít gào lập tức cắn về phía Viên Thanh Thanh.

Hứa Thâm trực tiếp rót khư lực vào hai chân, tăng tốc lao tới, rồi trong nháy mắt, rút kiếm, kiếm quang thẳng tắp, lướt qua.

Bành!

Kiếm phong lập tức xỏ xuyên qua đỉnh đầu con khư nọ, thân thể gầy nhỏ của nọ triệt để bị chém sâu vào. Hứa Thâm hất về phía trước một cái, bàn tay đứa nhỏ còn đang bóp chặt cổ Viên Thanh Thanh vẫn còn chút dư lực, kéo cả người cô nghiêng qua một bên, sau đó không đứng vững nổi, trực tiếp ngã sấp xuống.

Và con khư kia đã bị đánh bay ra ngoài.

Hứa Thâm nhanh chóng đuổi theo, liên trảm thật nhanh.

Thân thể con khư bị chia làm ba đoạn. Dưới ảnh hưởng của mũi kiếm sắc bén cộng thêm lực lượng của Hứa Thâm, vết cắt bóng loáng, không một phần thừa thãi.

"Xem phản ứng này, hẳn là trình độ cấp E. . ." Hứa Thâm dùng mũi kiếm chọc chọc vài cái, cho đến khi xác nhận con khư kia đã hoàn toàn chết đi, mới thu kiếm về hốc sau lưng.

"Cô không sao chứ?" Hứa Thâm xoay người nhìn về phía người sống sót kia.

Viên Thanh Thanh đang ngồi sụp dưới đất, há mồm to thở dốc, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, tựa như đại não đã ngừng hoạt động, khiến cô quên đi nỗi đau đớn tại phần khuỷu tay và đầu gối do bị ném qua bên này, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: không thể nào hiểu nổi.

Nhưng hình như cô có hiểu một điều, phải chăng cô đã được cứu giúp rồi?

Hứa Thâm thấy đối phương không có phản ứng gì, lập tức nhướng mày, sau đó hắn nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không có tung tích của thứ gì khả nghi khác nữa.

"Đáng tiếc, thi thể phải về thu. . ." Chóp mũi Hứa Thâm hơi hơi chun lại, thứ mùi vị của mỹ thực lập tức tỏa ra, hắn cảm giác tràng vị hơi sôi lên một chút, có loại xúc động muốn ăn ngay tại chỗ.

Lại nói, hắn vừa vất vả một phen rồi, ăn no nê một chút cũng không vấn đề gì mà?

Nhưng nếu làm như vậy, chờ tới khi người ta kiểm tra thi thể, bọn họ có phát hiện bên trong thiếu đi một chút hay không?

Hứa Thâm bắt đầu suy tư.

Rồi thiếu như vậy, trong hội có truy cứu hay không?

Hắn cảm giác, với trình độ coi trọng của hội Truy Quang với mình, hẳn là bọn họ sẽ không để ý một chút chuyện nhỏ như vậy đâu.

Về phần hắn có thể ăn được máu thịt của khư. . . Điểm này đã được cục Khư Bí ghi chép lại rồi, cũng không tính là bí mật.

Và rõ ràng mọi người đã biết, nhưng chẳng thấy ai bắt hắn đi nghiên cứu, có nghĩa là ở thời đại này, quái nhân là loại mặt hàng rất hiếm có, và hắn vẫn được coi là bình thường.

"Ừm…'Ma ma' cũng nói, một ngày cần phải ăn đủ ba bữa cơm. Coi như đây là bữa ăn khuya đi. . ." Hứa Thâm thì thào tự nói.

. . .

. . .

Bên ngoài phòng ca múa.

Lỵ Lỵ tựa vào bên cạnh xe, hai tay ôm ngực, đầy phần đầy đặn trước ngực lên thật cao, cô dùng ngón tay bên này nhẹ nhàng gõ lên cánh tay bên kia, bỗng nhiên nghe được âm thanh truyền đến từ nút bịt tai, không khỏi nhìn về phía phòng ca múa.

Chỉ thấy một bóng dáng bước ra từ bên trong cửa lớn đang có nườm nượp, thật nhiều người đến người đi. Bóng dáng ấy thản nhiên, đi xuyên qua bọn họ, tới bên này.

Lỵ Lỵ hơi ngơ ngác, cô cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đeo tay được nối liền bằng một sợi dây màu bạc tinh tế.

6 phút.

Chỉ dùng 6 phút đã giải quyết xong rồi sao. . . Trong lòng Lỵ Lỵ có chút giật mình, thời gian này còn nhanh hơn một nửa so với những gì cô dự đoán, xem ra đúng là vị lãnh sự được trong hội coi trọng này, có vài phần bản lĩnh.

Lỵ Lỵ chờ cho đến khi Hứa Thâm đi tới bên cạnh xe, mới cầm lấy dụng cụ truyền tin nói một câu, trang bị phá khư chung quanh lập tức được đóng lại.

Mà Hứa Thâm cũng bị Khư giới bài xích, trả về tới hiện thực.

Nếu người qua đường nào nhìn thấy một màn như vậy, chắc chắn sẽ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, bởi vì bên cạnh Lỵ Lỵ vừa trống rỗng xuất hiện một con người.

"Giải quyết rất nhanh nha, lãnh sự không hổ là khư lực giả trời sinh." Lỵ Lỵ khẽ cười nói: "Vừa mới đảm nhiệm công việc của nhân viên trảm khư không lâu, lại có thể chỉ dùng 6 phút đã giải quyết xong một con khư cấp D."

6 phút sao. . . Hứa Thâm cảm thấy mình ăn có chút nhanh.

"Tôi cũng chỉ là nỗ lực hết sức tạo nên kỳ tích mà thôi." Hứa Thâm khiêm tốn nói.

Lỵ Lỵ nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của thiếu niên nọ, có chút không biết nên nói gì. Vì sao những lời này khi lọt vào tai lại có chút mùi vị… khoe khoang nhỉ?

Dựa vào man lực có thể đánh chết khư cấp D?

Đây chính là chuyện rất đáng khen ngợi mà?

Có đúng không hả?

"Công tác kết thúc cứ giao cho chúng tôi đi, hiện giờ trời hãy còn tối lắm, lãnh sự có thể trở về ngủ bù." Lỵ Lỵ cười nói.

Hứa Thâm nghe cô vừa nói như vậy, cũng cảm giác có chút mệt nhọc, nói: "Vậy tôi đi về trước. Đúng rồi, bên trong còn một người sống sót, đối phương đã thấy khư, có đưa đến cục Khư Bí không?"

"Nếu là chúng ta phát hiện, đương nhiên phải chuyển giao đến huấn luyện doanh trong hội chúng ta rồi."

Bình Luận (0)
Comment