Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 952 - Chương 952: Rời Xa Mai Phù! Tiến Vào Biển Khư!!!

Chương 952: Rời Xa Mai Phù! Tiến Vào Biển Khư!!!
Chương 952: Rời Xa Mai Phù! Tiến Vào Biển Khư!!!

"Chung quanh không có khư, vận khí của chúng ta thật không tồi." Giọng nói của Tinh Quân truyền đến từ phía trước.

Gã vừa tiến vào nơi này là lập tức trinh sát bốn phía, lo lắng bọn họ sẽ bị khư phục kích.

Cũng may, khu vực phụ cận khe hở này không có khư lang thang xung quanh.

Hứa Thâm hổi tưởng lại trí nhớ của Mạt Di La, ở trong ký ức của cô ta, cô gái này từng đưa hình thái thứ hai vào biển khư làm thí nghiệm.

Nhưng ngay khi hình thái thứ hai tiến vào biển khư, bọn họ sẽ trực tiếp chìm nghỉm xuống đất đai bên dưới, tựa như đã bị hòa tan.

Sau đó khi Mạt Di La trở lại hiện thực, cô ta cũng không thể tìm được hình thái thứ hai kia, như thế đối phương đã trực tiếp bốc hơi rồi hoàn toàn biến mất.

Đây là nguyên nhân khiến người ta một mực nói rằng không phải quân vương thì không thể tiến vào biển khư.

Mà một khi đã tiến vào biển khư, dừng lại càng lâu, lại càng khó rời đi.

Bởi vì chờ cho đến lúc vật chất bên trong biển khư bao phủ quanh thân thể, sẽ mất đi khả năng mượn dùng bản thân thoát khỏi nơi này, đến lúc ấy lại phải tìm kiếm xác ở trong biển khư, mượn dùng lực lượng của xác che giấu loại vật chất này, mới có thể buông xuống hiện thực.

Lúc trước, kiện chuẩn khư binh truyền thuyết trong giao nữ kia, chính là xác mà cô tìm được trong này, đương nhiên, cô ta cũng phải mượn dùng bộ xác này mới có thể thoát khỏi biển khư.

Nhưng một khi đã thoát khỏi biển khư, cái xác nọ lập tức trở nên vô dụng, không thể tiếp tục dùng để thoát ly được nữa.

Hiện giờ, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là xoay người bước đi, hoặc là tìm kiếm xác mới, rồi dựa vào nó để rời khỏi nơi này.

Loại tình huống quỷ dị này cũng khiến cho biển khư trở thành một nơi cấm kỵ với cả quân vương, đa phần bọn họ đều không muốn mạo muội tiến vào biển khư. Suy cho cùng, không phải mỗi lần đều may mắn tìm được xác, và nếu chỉ xui xẻo một chút thôi, cũng rất dễ dàng bị nhốt ở bên trong.

"Ừm?" Bỗng nhiên Hứa Thâm phát hiện, bên người hắn vừa thiếu đi một bóng dáng quan trọng.

Mai Phù lại không cùng hắn bước vào nơi này.

Lúc trước, khi ở bên ngoài khe hở nọ, Mai Phù vẫn một mực đi theo bên người hắn, như bóng với hình, nhưng lúc này cô lại không tiến vào.

Hắn đưa ánh mắt tìm kiếm khắp nơi chung quanh, đáng tiếc là vẫn không thấy được Mai Phù, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ cô còn chưa kịp tiến vào?

"Thứ đó ở hướng này, chúng ta đi về phía trước thôi." Tinh Quân đã bói toán xong vị trí của kiện khư binh tiếp theo, tương xứng với Quỷ Bộ Binh Thư, cũng nhanh chóng đưa ra chỉ dẫn.

Hứa Thâm lắc đầu nói: "Chờ một chút."

"Ừm?" Tinh Quân nghi hoặc nhìn Hứa Thâm: "Chờ cái gì vậy?"

Hứa Thâm không trả lời, hắn lại tiếp tục đánh giá bốn phía, hắn cần phải chờ Mai Phù.

Không có Mai Phù đi bên cạnh, hắn có cảm giác bản thân đang khuyết thiếu một thứ gì đó vậy, thậm chí còn có một chút mất tự nhiên không thể nói rõ ra.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua...

Hồi lâu sau, Hứa Thâm vẫn không đợi được Mai Phù. Hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng thực sự dâng lên loại xúc động muốn xoay người bước ra bên ngoài khe hở kia, liếc mắt nhìn một cái.

Nhưng một qua một lại chính là ba tháng, chờ khi tiến vào một lần nữa cũng là ba tháng.

Nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn cũng nhịn xuống.

Xem ra Mai Phù không tiến vào nơi này.

"Ở trong này, tôi không thể dễ dàng tự bạo được." Bỗng nhiên người đầu trâu nói với Hứa Thâm.

"Vì sao?" Hứa Thâm hỏi.

Người đầu trâu trầm thấp nói: "Cậu có biết nguyên nhân đó, chính là linh hồn hạch tâm của tôi sẽ bại lộ."

Hứa Thâm lập tức nghĩ đến nguyên nhân làm gã trở nên bất tử, do hạt đậu kỳ dị kia đã phong tỏa linh hồn, trợ giúp gã vô hạn tái sinh.

Chẳng lẽ ở trong này, viên đậu kia sẽ bại lộ?

Nhưng ở bên ngoài, hạt đậu kia sẽ ẩn giấu ở tầng càng sâu hơn trong Khư giới.

Hứa Thâm đưa mắt nhìn thế giới trước mặt, đột nhiên hắn giật mình.

Nghĩa là ở trong này chỉ có một thế giới và không có cấp bậc sao?

Có phải đây chính là nguyên nhân khiến Mai Phù không bước vào? Bởi vì một khi tiến vào, cô sẽ trực tiếp bại lộ trước mặt hắn...

Trong lòng Hứa Thâm đã hiểu được, hắn lập tức nghĩ đến nụ cười xinh đẹp của Mai Phù, để rồi không khỏi khe khẽ thở dài.

Cô ấy còn chưa chuẩn bị kỳ càng cho lần hai người bọn họ chân chính gặp mặt sao...

Nhưng kỳ thật, tôi đã sớm không còn sợ hãi cô nữa rồi...

Hứa Thâm âm thầm lắc đầu, đã hiểu được rõ ràng, hắn cũng không tiếp tục chờ đợi thêm nữa, chợt nói với Tinh Quân: "Đi thôi."

Tinh Quân cảm thấy không sao hiểu nổi, gã còn cho rằng Hứa Thâm muốn chờ ở nơi này vì hắn có một kế hoạch gì đó, kết quả là hắn đứng ngẩn người hồi lâu, như thế đang muốn thích ứng với không khí trong này vậy.

Gã oán thầm một câu, nhưng cũng nhanh chóng tiến về phía trước dẫn đường.

Những ngọn núi tối đen như mực kết nối cùng hải dương đỏ sậm như máu, ven đường lại có hàng loạt cây cối trụi lủi thoạt nhìn như những quái chi, còn có hồ nước không khác gì đầm lầy… Cảnh sắc vô cùng kỳ lạ.

Hai người Hứa Thâm đi thẳng về phía trước, trong biển khư này không thể phi hành, trừ phi là bản thân nắm giữ một loại năng lực đặc biệt nào đó, nếu không chỉ có thể bước đi bằng hai chân thôi.

Không đi được bao lâu, bỗng nhiên Tinh Quân dừng lại, gã nhìn thấy một sườn núi phía xa xa: "Có phải sườn núi kia vừa mới rung chuyển hay không?"

Hứa Thâm đưa mắt nhìn lại, khư lực ngưng tụ trong mắt, từng sợi tơ mảnh tụ tập lại cùng một chỗ, nhưng chỉ có ít ôi mấy cái đang lơ lửng quấn quanh trên sườn núi đằng kia, hắn khẽ gật đầu nói: "Là một con khư."

"Đi đường vòng? Hay là giải quyết?" Tinh Quân hỏi.

"Anh đi giải quyết." Hứa Thâm làm ra lựa chọn.

Tinh Quân thầm chửi má nó, vẻ mặt đầy cảm xúc tâm không cam lòng không nguyện, chậm rãi bước về phía trước.

Gã giả vờ bản thân không phát hiện ra con khư đang ngụy trang thành sườn núi kia, một mực chậm rì rì đến gần, sau đó bỗng nhiên bùng nổ, đâm tới một thương.

Mũi thương cắm phập lên sườn núi, lại ma sát bắn ra hoa lửa.

Sườn núi phát ra một tiếng rống giận, âm thanh ù ù vang vọng khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment