Tinh Quân âm thầm kêu khổ, gã không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm: "Xem ra mục tiêu ở ngay trên người mấy con khư bên trong rừng khư kia."
Hứa Thâm nhướng mày, không nghĩ tới cuối cùng bọn họ vẫn không tránh khỏi chuyện này.
"Ba con..." Hắn liếc mắt nhìn Tinh Quân một cái: "Tốt xấu gì anh cũng phải giải quyết một con."
Tinh Quân cười khổ: "Tôi chỉ là người dẫn đường."
"Chúng ta đang ở cùng trên một chiếc thuyền, dù tôi có thể giải quyết tất cả, nhưng tôi chỉ giải quyết hai con thôi, kiểu gì anh cũng phải xuất lực." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Nhưng tôi vốn không muốn ngồi chung một thuyền với cậu... Tinh Quân oán thầm trong lòng, lộ ra vẻ mặt chua xót, nhưng cuối cùng, gã cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Đã biết từ trước rồi mà, gã thuộc loại vừa bán nghệ lại bán thân...
Hai người thật cẩn thận, bắt đầu ẩn núp bước vào bên trong rừng rậm.
Thông qua sợi nhân quả, Hứa Thâm có thể phán đoán được khoảng cách giữa bọn họ và đám khư bên kia.
Rất nhanh, ở đằng sau một gốc Khư Thụ to lớn, hai người ló đầu ra thăm dò, và lập tức nhìn thấy phía trước là một cái hồ nước trống trải.
Có một con khư thú thật lớn với ngoại hình giống như bọ ngựa đang nằm úp sấp ngay bên cạnh hồ nước, còn một con khác đang ngâm mình trong hồ, thân dài như rắn, nhưng cả người lại dẹt, rất giống con rết, phía trên còn mang theo gương mặt mỹ nhân trắng nõn kiều diễm.
Hứa Thâm quét ánh mắt nhìn chung quanh, theo sợi nhân quả, rất nhanh hắn đã tìm được con khư thứ ba rồi.
Con thứ ba này đúng là một cô bé, nhìn qua không hề khác một cô bé nhân loại. Cô bé khư ngồi bên một bờ khác của hồ nước, hai chân bập bềnh trong nước, đang chơi đùa.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngay bên cạnh cẳng chân đang chơi đùa dưới nước kia, có thật nhiều những con côn trùng nhỏ dài màu đỏ. Những con côn trùng này vặn vẹo như rắn, quấn quanh bên chân cô bé này, khẽ gặm chân, làm cô bé nọ ngứa ngứa cười không khanh khách ngừng.
Hứa Thâm nheo mắt, nói với Tinh Quân: "Anh chọn một con đi."
Tinh Quân cười khổ, đành phải nghiêm túc đánh giá ba con khư kia. Rất nhanh, gã đã chọn được đại khư bọ ngựa thoạt nhìn hung ác nhất bên hồ, nói: "Là con này đi."
"Vì sao vậy? Thoạt nhìn có vẻ cô bé kia rất dễ bắt nạt mà?" Hứa Thâm hỏi ngược lại.
Tinh Quân lập tức lộ ra phong thái quân vương, lạnh nhạt nói: "Tôi không thích đánh phụ nữ, hai con kia cứ giao cho cậu đi."
"Giảo hoạt." Hứa Thâm cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không nhiều lời, hắn đã nhìn ra, phỏng chừng trong ba con khư này, mục tiêu hung hiểm nhất chính là cô bé kia, tiếp theo chính là khư con rết mỹ nhân đang ngâm trong hồ nước nọ.
Ngược lại là đại khư bọ ngựa thoạt nhìn hung ác là thế, nhưng vừa thấy cũng biết con này thuộc loại hình công kích. Khi đối phó với loại khư này, chỉ cần phòng thủ được trước công kích của đối phương, là có thể dễ dàng đánh giết nó.
Tinh Quân từ chối cho ý kiến khi nghe lời nói của Hứa Thâm, mà vừa thấy Hứa Thâm không miễn cưỡng bắt mình phải thay đổi, trong lòng gã cũng nhiều hơn vài phần hảo cảm với Hứa Thâm.
Dù sao vừa nãy, gã cũng dùng năng lực thử nghiệm qua trình độ hung ác của ba con khư trước mắt rồi, và chỉ khi đối mặt với đại khư bọ ngựa, lượng khư lực mà gã cần phải tiêu hao mới là nhỏ nhất, cũng có nghĩa là đối phương chính là con yếu nhất.
"Vậy tôi lên trước đây." Tinh Quân nhẹ giọng nói.
Động thủ đánh lén trước chính là loại công kích dễ dàng đắc thủ nhất. Hơn nữa, sau khi gã ra tay đánh lén đầu tiên, ba con khư bên kia đã sớm bị bứt dây động rừng, sau đó chỉ có thể chính diện giao phong thôi.
"Đi đi." Hứa Thâm cũng không tranh cơ hội này, tỏ vẻ hào phóng cho gã ra tay trước.
Tinh Quân nở nụ cười chân thành hiếm hơi với Hứa Thâm, rồi lập tức thu lại biểu cảm, ánh mắt trở nên lạnh như băng mà nghiêm trang, chăm chú nhìn con đại khư bọ ngựa kia, rồi lặng yên tiếp cận.
"Ừm?" Cô bé vốn đang ngồi chơi đùa bên cạnh hồ nước bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong rừng khư.
"Nguyệt muội muội, làm sao vậy?" Con khư con rết mỹ nhân đang ngâm trong hồ nước, lập tức hướng đôi mắt quyến rũ nhìn quanh, ý cười tủm tỉm nói.
"Cẩn thận." Bỗng nhiên cô bé nọ lên tiếng nhắc nhở.
Ngay lập tức, gương mặt trung niên phía trên con đại khư bọ ngựa đang nằm bên hồ chợt mở đôi mắt, trên gương mặt này có bảy, tám đôi mắt, đột nhiên tất cả đều mở, nhìn thẳng về nơi nào đó sau lưng mình.
Nhưng tại thời điểm gã cảm nhận được điều gì, Tinh Quân đang tiềm hành lại gần đã phát động công kích.
Một thanh trường thương đâm thẳng ra ngoài.
"Muốn chết!" Đại khư bọ ngựa phẫn nộ, tất cả những đôi mắt trên mặt đều trợn trừng trừng, cánh tay lưỡi hái đột nhiên chém về phía Tinh Quân.
Nhưng bóng dáng Tinh Quân lại bập bềnh như nước, đã nhanh chóng lăn đi, có vẻ gã đã thi triển một loại thân pháp nào đó, để rồi tiếp theo lại rất nhanh lao thẳng đến bên người đại khư bọ ngựa, trường thương đâm thẳng tới, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu nó.
Huyết tương màu đen phun thẳng ra ngoài.
Tinh Quân vội vàng bứt người trở ra, lo lắng hai con khư bên cạnh sẽ nhân cơ hội này tấn công tới.
Nhưng khi gã quay đầu nhìn lại, lại trông thấy cô bé kia vẫn ngồi bên hồ như cũ, khư con rết mỹ nhân đang ngâm mình trong hồ kia cũng chỉ thoáng kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn qua một chút, chứ hoàn toàn không có tính toán đi tới viện trợ.
Gã ngầm thở nhẹ một hơi. Đúng vậy, tuy đám khư này kết bạn đi cùng, nhưng dù sao, định nghĩa về "Đồng bọn" của chúng nó cũng không giống nhân loại.
Lúc này, thân thể đại khư bọ ngựa trước mắt kia khẽ run rẩy, khư lực nồng đậm lập tức tụ tập lại, một cái đầu mới đã thong thả sinh trưởng ra ngoài.
Trong quá trình sinh trưởng, cái mặt người phía trên cơ thể con khư này lập tức trở nên vặn vẹo, vì phẫn nộ mà vặn vẹo, rồi gắt gao nhìn chằm chằm vàoTinh Quân.
"Mày đáng chết!" Đột nhiên, thân thể con đại khư này cấp tốc bò sát tới, và chỉ trong nháy mắt, cả người nó đã như điện quang xẹt qua mặt đất, hoặc như một cơn gió thu chém xuống chiếc lá trên cành, gần như ngay lập tức đã lao đến trước mặt Tinh Quân.
Thân hình nguy nga, hùng vĩ ấy, đứng sừng sững từ trên cao nhìn xuống nhân loại nhỏ bé trước mắt, cảm giác áp bách khủng bố ầm ầm lan tràn.