Ánh mắt Hứa Thâm ngưng lại, nhanh chóng nhìn qua bên kia, và lập tức trông thấy một lão giả quần áo tả tơi, y như kẻ ăn mày, đang ngồi tại phần lõm của ngọn núi ấy, toàn thân và khung cảnh xung quanh đã bị nhuộm thành cùng một màu, tất cả đều là dơ bẩn.
Nhưng đôi mắt của đối phương lại sáng đến lạ, tựa như ngôi sao lấp lánh giữa đêm đen, bên trong đầy vẻ ngạc nhiên pha lẫn thú vị nhìn qua bên này.
Hứa Thâm không nghĩ tới bên trong vùng đất cấm kỵ này lại có người, hơn nữa còn là một lúc xuất hiện tới hai người, hắn làm ra vẻ cảnh giác, hỏi: "Hai người là?"
"Không biết tôi cũng không sao, nhưng ngay cả ngài ấy mà cậu cũng không biết hả?" Lão giả giống như một kẻ ăn mày kia cất giọng hơi châm chọc hỏi.
Hứa Thâm khẽ nhíu mày, rồi không đợi hắn lại tiếp tục đặt thêm câu hỏi, tiếng nói trầm thấp của Tinh Quân đã vang lên bên cạnh: "Đối phương là quân chủ."
Quân chủ?
Hứa Thâm ngẩn ra, con ngươi khẽ co rút lại, ánh mắt lập tức nhìn về phía thiếu niên tóc đen con ngươi đen kia.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, bên trong đôi mắt đối phương yên lặng như mặt nước hồ, lộ ra vẻ lạnh nhạt và trong suốt tuyệt đối, không vui không buồn.
"Ngài ấy là một trong năm vị quân chủ, tên là Linh Chủ!" Tinh Quân thấp giọng nói: "Tôi từng may mắn được gặp ngài ấy một lần."
Linh Chủ? [1]
[1]: nguyên văn 零- Linh, nghĩa là số lẻ, số không hoặc độ không…
Hứa Thâm đưa ánh mắt chăm chú đánh giá thiếu niên trước mắt, danh hiệu nọ khá là kỳ quái, nhưng danh hiệu của quân vương chưa chắc đã có liên quan tới năng lực của bọn họ, thậm chí còn có một vài danh hiệu được sinh ra với mục đích là đánh lạc hướng người khác.
Lúc trước từ trong miệng Chu Duệ kia, hắn đã nghe được danh xưng Ngục Chủ, và vị trước mắt này là Linh Chủ.
"Xem ra vẫn có người biết nhìn hàng." Lão giả cười nói.
Hứa Thâm đánh giá thiếu niên ấy, thiếu niên ấy cũng đang nhìn hai người bọn họ, nhưng Hứa Thâm lại có thể cảm nhận được, dù đối phương đang chăm chú nhìn vào bọn họ, nhưng bản thân hắn lại không hề có cảm giác đang bị người ta chăm chú nhìn vào.
Dường như ánh mắt đối phương chính là hai cái động trống rỗng, căn bản không hề ẩn chứa một chút tâm lý cảnh giác nào đối với hai người bọn họ.
"Cậu là... thiếu niên trong thành Tinh Sầu đó sao?" Có vẻ như Linh Chủ vừa hồi tưởng lại, sau đó mở miệng hỏi Tinh Quân.
Ánh mắt Tinh Quân khẽ biến, vẻ mặt lộ ra vài phần được ưu ái mà kinh sợ, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, hiện giờ tôi đã là thành chủ thành Tinh Sầu rồi."
Linh Chủ khẽ gật đầu, nói: "Vậy cậu tới nơi này, thì thành Tinh Sầu bên kia biết làm sao bây giờ? Bởi vì với thực lực của cậu, chỉ sợ rất khó rời khỏi từ nơi này."
Tinh Quân ngẩn ra, gã không khỏi quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy cánh cửa đỏ rực bên kia, nơi bọn họ từng xuyên qua đến đây lúc trước, lại không xuất hiện ở vùng đất cấm kỵ này.
Từ phía lão giả ăn mày ngồi trên ngọn núi bên kia, chợt truyền đến tiếng cười: "Hai người thông qua cánh cửa cấm kỵ tới đây đúng không? Nhưng nơi này không có thứ ấy đâu. Nó chỉ là một loại thông đạo truyền tống đơn hướng thôi. Ừm suy cho cùng, trên cánh cửa ấy cũng chỉ một mặt có dính máu... Xem ra hai vị cũng phải ở lại nơi này, làm bạn với lão hủ rồi."
Hứa Thâm liếc mắt nhìn Linh Chủ một cái, thấy dường như đối phương không có sát ý, hắn mới quay đầu hỏi lão giả ăn mày bên: "Ông là ai? Ông nói trên cửa dính máu là có ý gì? Còn nữa, phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này đi ra ngoài?"
Lão giả ăn mày cười cười, nói: "Người trẻ tuổi, cậu hỏi hơi nhiều vấn đề rồi đó. Với lại, tôi cũng không thích giọng điệu khi hỏi của cậu. Tôi có nghĩa vụ phải trả lời cậu ư?"
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn liếc mắt nhìn đối phương một cái thật sâu, cuối cùng không nói gì thêm nữa.
Tinh Quân tiến lên vài bước, nâng tay lên, ân cần nói chuyện: "Lão tiên sinh, ông có thể giải đáp cho chúng tôi một chút hay không? Có lẽ chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng đi ra bên ngoài."
"Hỗ trợ lẫn nhau..." Lão giả ăn mày nghe được câu này, lập tức cười ha ha, nói: "Vẫn là người trẻ tuổi này biết cách ăn nói. Với những người cao tuổi, nên tôn trọng người ta một chút mới đúng. Tôi cũng có chuyện muốn hỏi hai người đây, hai người đều là quân vương thành Để sao?"
Tinh Quân liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, rồi khách khí nói với lão giả: "Đúng."
"Vậy hai người đã nghe nói tới Mặc gia ở nội thành chưa?" Lão giả hỏi.
Tinh Quân ngẩn ra, nhưng cũng gật gật đầu nói: "Đương nhiên là có nghe nói qua."
"Xem ra Linh Chủ đại nhân không lừa gạt lão hủ." Lão giả ăn mày cười cười, nói: "Vậy hiện giờ Mặc gia vẫn còn nằm trong bảy đại gia tộc sao?"
"Đúng …" Tinh Quân chần chờ nói: "Ông là quân vương Mặc gia?"
Lão giả ăn mày cười nói: "Đúng vậy, nhưng đó là chuyện của năm trăm năm về trước rồi, còn hiện giờ, phỏng chừng bọn họ cũng đã sớm quên mất tôi rồi, nghe Linh Chủ nói, quân vương Mặc gia của chúng tôi đã thay đổi hai đời. Lão hủ cũng không biết bản thân được tính là gặp may mắn hay xui xẻo, cứ bị vây khốn ở chỗ này, nhưng cũng vì thế mà sống đến tận bây giờ."
Đôi mắt Hứa Thâm khẽ nheo lại, lão nhân trước mắt lại là quân vương trước kia của Mặc gia, nếu để cho lão thoát vây, chẳng khác nào Mặc gia lại có ba vị quân vương rồi.
Tinh Quân liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, ánh mắt đầy vẻ kỳ quái, nhưng gã vẫn cố gắng kiềm chế xuống, dù lúc này gã làm rõ mối quan hệ giữa Mặc gia và Hứa Thâm, chưa chắc lão nhân này đã ra tay với hắn.
Suy cho cùng, tính tình của quân vương cũng rất quái lạ, vô cùng khó cân nhắc, đắn đo, huống chi gã còn chưa thăm dò được tình huống ở nơi này…
"Vậy máu mà lão tiên sinh vừa nhắc đến là?" Tinh Quân dò hỏi.
"Không phải hai người đã nhìn thấy cánh cửa cấm kỵ kia sao? Không nhìn thấy màu sắc phía trên đó ư? Sở dĩ nó có màu đỏ rực, là bởi vì trên cửa đó từng lây dính Thần Huyết. Cũng vì có Thần Huyết kia, nó mới đủ khả năng truyền tống hai người đến nơi đây." Lão giả nói.
Tinh Quân khẽ sửng sốt, gã lập tức hồi tưởng lại cánh cửa đỏ rực lúc trước, và chợt phát hiện đúng là màu đỏ sậm bên trên cánh cửa nọ rất giống như bị người ta dùng một thứ thuốc màu nào đó vẽ loạn lên trên.
Hóa ra thứ thuốc màu kia lại chính là Thần Huyết?