"Thần Huyết? Ông muốn nói là có Thần tồn tại?" Hứa Thâm nhìn về phía lão giả.
Lão giả liếc Hứa Thâm một cái, nói: "Cậu đặt câu hỏi với tôi, nhưng ngay cả một câu lão tiên sinh cũng không chịu gọi, cậu cho rằng tôi sẽ trả lời cậu sao?"
Hứa Thâm khẽ nheo mắt, nói: "Chúng ta đều là quân vương, có cần thiết phải như vậy hay không?"
"Đều là quân vương thì làm sao? Quân vương cũng phân chia cao thấp. Ví dụ như Linh Chủ đại nhân bên kia, ngài cũng là quân vương, nhưng cậu có thể đánh đồng bản thân với Linh Chủ đại nhân hay không?" Lão giả ăn mày tỏ vẻ khinh thường nói: "Hơn nữa, đừng nói là Linh Chủ đại nhân, kể cả tôi, chỉ cần nguyện ý, cũng có thể thuấn sát hai người các cậu, chẳng qua vừa gặp được hai người tuổi trẻ, lại thêm ở nơi này thật sự nhàm chán, tôi mới lưu mạng nhỏ cho hai người đấy thôi."
Đôi mắt Tinh Quân khẽ động, bước chân không khỏi tiến lại gần lão giả bên kia: "Lão tiên sinh, ông đừng so đo với cậu ta, tính tình của cậu ta chính là như thế. Ông vừa nói bản thân đang bị vây khốn ở chỗ này, như vậy chúng ta cần phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài chứ? Linh Chủ đại nhân cũng bị vây khốn ở nơi này sao?
Lão giả ăn mày cười nhạo nói: "Làm sao Linh Chủ đại nhân có thể bị vây khốn ở chỗ này được? Ngài ấy có thể qua lại tự nhiên, nhưng chúng ta thì khác, muốn từ trong này đi ra ngoài, trừ phi hai người cũng có thể giống như Linh Chủ đại nhân, tinh thần dị biến, lột xác thành Bán Thần, mới đủ khả năng rời khỏi."
"Bán Thần..." Hứa Thâm và Tinh Quân đều nhìn về phía thiếu niên Linh Chủ trước mắt, tinh thần lực của đối phương lại là Bán Thần?
"Trên đời này thực sự có Thần?" Hứa Thâm hỏi Linh Chủ: "Chẳng lẽ đó là cảnh giới mà chỉ Nhân Hoàng mới có thể đạt tới ư?"
Lão giả ăn mày "A" lên một tiếng, nói: "Cậu còn biết đến Nhân Hoàng ư? Xem ra cũng hiểu thật nhiều đó. Đúng vậy, Nhân Hoàng đã trở thành Thần Chích rồi, và ở phía trên quân vương, chính là Thần! Nói chính xác hơn, điểm cực hạn mà nhân loại có thể đạt tới, chính là quân vương, nếu lại tiếp tục bước lên phía trên, chính là siêu thoát rồi. Ý nghĩa chân chính của siêu thoát chính là vĩnh sinh, không chịu ảnh hưởng bởi năng lực, không chịu ảnh hưởng bởi năm tháng, lại nắm giữ hết thảy những lực lượng mà cậu có khả năng tưởng tượng được."
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn hoàn toàn không nghĩ tới … trên đời này lại thực sự có một tồn tại tên là Thần.
Như vậy, Mai Phù chính là một vị Thần?
Mà bản thân hắn, cho tới bây giờ, vẫn luôn đồng hành cùng một … vị Thần?
"Đúng là Thần có tồn tại." Thiếu niên Linh Chủ nói với Hứa Thâm: "Hoặc… đúng là sinh mệnh hoàn mỹ vượt qua quân vương có tồn tại. Và để đặt tên cũng như định nghĩa loại sinh mệnh này, chúng ta đã gọi bọn họ là Thần, mà nơi hiện tại hai người đang có mặt, chính là Mộ Thần Binh, cũng chính là nơi mà những vị Thần kia lưu lại nhóm binh khí cũ của bọn họ."
"Mộ Thần Binh?" Hứa Thâm và Tinh Quân lập tức đánh giá bốn phía, cũng nhanh chóng nhìn ra một chút manh mối. Xung quanh nơi này có những ngọn đồi núi với tạo hình vô cùng kỳ quái, thậm chí còn có những bộ hài cốt vốn không phải là hài cốt, mà là một loại kết cấu vật chất kỳ lạ nào đó.
"Nơi này có binh khí cũ của Thần?" Tinh Quân có chút kích động, gã vội vàng nhìn về phía Linh Chủ: "Linh Chủ đại nhân, ngài đã tìm được thần binh chưa?"
Linh Chủ nhìn gã một cái, rồi khẽ lắc đầu.
Tinh Quân sửng sốt, Linh Chủ cũng không tìm được?
Lão giả ăn mày chen vào nói: "Tìm được thần binh không khó, vấn đề là tìm được rồi nhưng cậu cũng không thể mang nó đi, thậm chí còn không thể dễ dàng đụng vào nó. Đối với hai người các cậu, có thể thoát khỏi nơi này đã là cực kỳ may mắn rồi, đừng nghĩ quá nhiều đến mấy thứ khác nữa."
Tinh Quân vội vàng hỏi: "Cần phải làm như thế nào mới có thể mang thần binh đi? Và sau khi mang được nó đi, có thể trở thành Thần không?"
"Thành Thần?" Lão giả ăn mày cười nhạo một tiếng: "Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Nói đâu xa, ngay cả Linh Chủ đại nhân cũng đang đi tìm kiếm nó đây. Lại nói, tuy đám quân vương chúng ta chính là tồn tại đỉnh cao của nhân loại. Thậm chí dựa trên một loại trình độ nào đó, chúng ta đã không còn là nhân loại nữa rồi, đã được xếp vào cấp bậc sinh mệnh siêu phàm. Nhưng đưa ra so sánh với Thần, chênh lệch vẫn như núi cao hào sâu, như trời với đất. Nhìn chung là hơn hai ngàn năm trôi qua, nhưng nhân loại chúng ta cũng chỉ sinh ra được tổng cộng là bốn vị Nhân Hoàng."
"Nói cách khác, chỉ có bốn người đạt đến cảnh giới Thần Chích mà thôi."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, Nhân Hoàng lại có tới bốn vị.
Đổi lại là trước kia, hắn sẽ cảm thấy con số này có chút nhiều, nhưng hiện tại xem ra đúng là quá ít.
Bởi vì, trong hai ngàn năm qua, số lượng quân vương được sinh ra tuyệt đối phải đạt tới ba chữ số, nhưng trong toàn bộ những người này, lại chỉ có bốn vị đủ khả năng siêu thoát thành Thần.
"Vậy cần phải làm như thế nào mới có thể đột phá thành Thần?" Hứa Thâm nhìn về phía Linh Chủ, thái độ khiêm tốn nói.
Linh Chủ khẽ lắc đầu: "Xưa nay đều không có phương pháp, cần nhờ vào cơ duyên, gặp gỡ tình cờ, không có bất cứ con đường thống nhất nào cả, ngay cả nhóm chúng ta cũng đang rơi vào trạng thái mò mẫm, dò đường."
Hứa Thâm đã hiểu, xem ra thành Thần hoàn toàn khác biệt với những loại tu luyện khác, không có kế hoạch, rất khó đưa ra phương thức sinh sản cụ thể, càng không có biện pháp chuẩn xác nào để đạt đến cảnh giới này. Có lẽ lộ tuyến mà mỗi vị Nhân Hoàng trở thành Thần Chích đã đi qua, đều không giống nhau.
Nhưng mà… tinh thần của vị Linh Chủ trước mắt lại dị biến trở thành Bán Thần rồi, đó cũng là dấu hiệu cho thấy đối phương đã siêu thoát phạm trù quân vương.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ chớp động, khó trách… bảy đại gia tộc trong nội thành đều cực kỳ kiêng kị, e ngại với quân chủ của hội nghị.
Hóa ra những vị quân chủ này không chỉ đơn thuần là nắm giữ năng lực đáng sợ trong tay, bọn họ còn sở hữu loại lực lượng mạnh mẽ mà không ai hay biết nữa.
Hứa Thâm chưa được trải nghiệm rốt cuộc tinh thần lực Bán Thần sẽ mang đến biến hóa như thế nào, nhưng đương nhiên, hắn không dám mạo muội đi thử nghiệm.
Bởi vì… đúng là vị Linh Chủ trước mắt này không có tản ra sát khí, nhưng đối phương lại mang đến cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.