"Lão tiên sinh, tinh thần lực của ông cũng lột xác thành Bán Thần rồi sao?" Tinh Quân tò mò hỏi lão giả.
Lão giả ăn mày lắc đầu nói: "Đương nhiên là không, nếu được vậy, tôi đã sớm đi ra ngoài rồi."
Tinh Quân nghi hoặc nói: "Vậy vì sao ông lại nói bản thân có thể thuấn sát chúng tôi? Chúng tôi đều là quân vương, trong khi lại không biết năng lực của chúng tôi..."
"Làm sao? Cậu đang nghi ngờ tôi?" Lão giả ăn mày hừ lạnh nói, giọng điệu có chút không vui: "Nói cho cùng, tôi cũng sống lâu hai người tới mấy trăm năm, dù không biết năng lực của hai người, nhưng kỹ xảo điều khiển chiến đấu của bản thân ta đã sớm đạt tới đỉnh phong rồi. Chẳng cần quan tâm năng lực của hai người là cái gì, ở trước mặt tuyệt đối sát chiêu của tôi, hết thảy đều vô dụng."
Tinh Quân nhướng mày, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn lão, rồi không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, nhưng từ trong đáy lòng lại âm thầm lóe lên một tia may mắn, may mắn vì vừa rồi gã không lập tức phản bội Hứa Thâm, nếu không đúng là gã cũng không dám tin tưởng, lão nhân này có thể đánh thắng được Hứa Thâm hay không.
Nói đến cùng, con người ai mà không biết khoác lác?
Huống chi, ở phía trên quân vương chính là Thần Chích, cũng tương tự như ở phía trên hình thái thứ hai chính là quân vương vậy.
Nói đơn giản thế này, dù bản thân dừng lại ở trình độ hình thái thứ hai tới năm trăm năm, thì tới cuối cùng, cũng vẫn là hình thái thứ hai mà thôi, chẳng có gì khác biệt với một người dừng lại ở trình độ hình thái thứ hai chừng năm mươi năm cả.
Trừ phi, trong tay nắm giữ một con bài chưa lật nào đó, nhưng vừa rồi khi gã thử dò hỏi một câu, phương thức trả lời mà lão giả đưa lại cho gã, làm Tinh Quân không quá vừa lòng.
"Người trẻ tuổi, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng." Dường như lão giả ăn mày đã nhìn ra chút khinh thường trong mắt Tinh Quân, lão lập tức giận dữ nói, nhưng cân nhắc đến Linh Chủ đang ở bên cạnh, cuối cùng lão cũng không vô cớ ra tay.
"Lão tiên sinh cũng biết biện pháp làm tinh thần dị biến?" Tinh Quân cười dài một câu, rồi rất tò mò dò hỏi.
Lão giả ăn mày hừ lạnh một tiếng, lần này lão không tiếp tục để ý đến gã nữa.
Tinh Quân nhìn về phía Linh Chủ, đã thấy Linh Chủ cúi đầu, tiếp tục đánh giá mảnh tàn phiến đen tuyền trong tay, bởi vậy gã cũng thức thời không lên tiếng quấy nhiễu đối phương.
Hứa Thâm và Tinh Quân liếc nhìn nhau, Hứa Thâm nói: "Chúng ta cũng đi dạo một chút, nhìn xem những món thần binh này."
"Được." Tinh Quân gật đầu, chợt suy nghĩ một chút, lại quay sang hỏi lão giả bên kia: "Trong những món thần binh này có điều gì cấm kỵ hay không?"
"Cậu cứ thử xem sẽ biết." Lão giả cười lạnh nói.
Tinh Quân thấy đối phương tính tình kỳ quái, chỉ bất đắc dĩ cười cười, cũng không tiếp tục để ý tới nữa, lập tức cùng Hứa Thâm đi qua một nơi khác.
"Nhìn xem vận khí của tôi..." Tinh Quân tiến hành bói toán, bắt đầu sưu tầm vị trí thần binh.
Nhưng lần này, khư lực trong cơ thể gã hoàn toàn không tiêu hao, có vẻ như bói toán đã mất đi hiệu lực.
Tinh Quân nhướng mày, chẳng lẽ ở nơi này không có thần binh? Hay là khi đặt mục tiêu lên thần khí, năng lực của gã sẽ mất đi hiệu quả?
Hứa Thâm đi được vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay sang hỏi Linh Chủ kia: "Linh Chủ, những vị quân chủ khác cũng ở bên trong vùng đất cấm kỵ của biển khư sao?"
Linh Chủ ngẩng đầu, hờ hững nhìn hắn một cái: "Làm sao? Cậu có suy nghĩ gì ư?"
"Không, tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi."
"Bớt hỏi thăm về hành tung của quân chủ sẽ tốt hơn." Linh Chủ nói.
Hứa Thâm cười cười, không tiếp tục nói chuyện nữa, mà cùng Tinh Quân đi về một nơi khác.
"Có muốn hỏi Linh Chủ một chút, xem nên làm như thế nào mới có thể thúc đẩy tinh thần dị biến thành Bán Thần hay không?" Tinh Quân thấp giọng hỏi Hứa Thâm.
Hứa Thâm lắc đầu nói: "Loại chuyện này, chưa chắc người ta sẽ nói."
"Có lẽ tính tình mỗi người khác biệt thì sao?" Tinh Quân nói, rồi quay đầu, dùng thái độ cung kính thỉnh giáo Linh Chủ.
Linh Chủ khẽ lắc đầu, chỉ lạnh nhạt nói: "Hai người tự đi dạo, đừng làm phiền ta."
Tinh Quân có vẻ buồn bực gật đầu, cũng không tiếp tục quấy rầy đối phương thêm nữa, dù sao nơi này cũng là biển khư, nếu đối phương thật sự nổi giận ra tay, muốn giết bọn họ, bọn họ cũng chỉ có kết cục bị giết mà thôi.
Suy cho cùng, đối phương cũng nắm giữ lực lượng cũng như quyền lực, đủ để quyết định chuyện sinh tử của bọn họ.
Chẳng qua đối phương không thèm để ý tới bọn họ thôi.
Hứa Thâm và Tinh Quân thật cẩn thận bước đi trên đường, chợt phát hiện Mộ Thần Binh này khá là rộng rãi, nhưng ven đường đều có hài cốt của khư thú.
Và dường như chúng đều đã trải qua vô số năm tháng tích lũy lại, khiến cho xương trắng có mặt ở khắp nơi.
"Thần binh đâu?" Tinh Quân tìm kiếm trong đống hài cốt nọ, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì trông giống thần binh cả.
Hứa Thâm đi thẳng một đường, đôi mắt dần dần nheo lại, hắn vừa phát hiện bản thân có thể nhìn thấy một vài thứ kỳ quái.
Có một ít vật chất gì đó màu vàng lợt sáng bóng đang chảy xuôi bên trong những bộ xương cốt này, nhìn chúng như thế một loại ký hiệu nào đó, một mực ẩn giấu dưới lòng đất.
Hứa Thâm giả vờ đi tìm kiếm, để tách mặt ngoài của những bộ hài cốt nọ ra, và nhanh chóng nhìn thấy thứ màu vàng lợt sáng bóng đang chảy xuống bên trong kia.
Chúng có vẻ ngoài giống như những mảnh xương vụn trong cơ thể, cũng có hình dạng tương tự như những bộ hài cốt xung quanh, nhưng bên trong lại có quang mang màu vàng lợt.
Hứa Thâm do dự một chút, lập tức đưa tay đụng vào, rồi cầm lấy một thứ có vẻ ngoài tương tự như một khối xương đùi.
Bàn tay vừa va chạm vào nó, Hứa Thâm lập tức cảm thấy nặng trĩu cả tay.
Cùng lúc ấy, cũng phát sinh một chút đau nhói giống như bị kim đâm từ thứ trên tay truyền ngược trở lại, nhưng Hứa Thâm không buông ra, vẫn tiếp tục cầm chắc lấy nó, hắn tin tưởng thứ này tuyệt đối không đơn giản.
Bỗng nhiên, một luồng ý chí quỷ dị mà bén nhọn theo bàn tay xâm nhập vào trong người, làm Hứa Thâm có cảm giác trong đầu mình vừa nổ vang một tiếng.
Nói chính xác hơn, âm thanh vừa truyền đến trong đầu hắn kia rất giống một tiếng thì thầm.