Thoáng chốc, kim quang rực rỡ đã tản ra trong lòng bàn tay Hứa Thâm, chói mắt vô cùng.
Đôi mắt hắn cũng bị thứ kim quang ấy chiếu sáng lên.
Dưới ảnh hưởng của thứ ý chí quỷ dị nọ xâm nhập vào đầu não, Hứa Thâm nhanh chóng buông lỏng mảnh xương đùi trong tay xuống.
"Ừm?" Rồi đột nhiên, hai tiếng xé gió ập tới.
Ban đầu, Linh Chủ vốn đang ngồi trên ngọn núi đằng kia, lại không biết từ khi nào, gã đã xuất hiện ngay bên cạnh Hứa Thâm, lão giả ăn mày bên kia cũng lao tới, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: "Thần binh hoàn hảo? Thằng nhóc này có vận khí gì chứ? Vừa tới đã tìm được một kiện thần binh hoàn hảo rồi?!"
Hứa Thâm phục hồi lại tinh thần, theo bản năng hắn lập tức muốn phóng thích lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn, nhưng năng lực vừa phát động, hắn chợt kinh hãi phát hiện, năng lực của mình lại mất đi hiệu lực rồi.
Nói chính xác hơn, dường như lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn đã biến mất, và hắn không thể phóng nó ra ngoài được.
Cùng lúc đó, cửa phòng bên ngoài căn nhà nhỏ tối đen kia cũng gắt gao đóng chặt lại, không thể bị đẩy ra.
Ánh mắt Hứa Thâm lộ ra một tia kinh hãi, nhìn về phía Linh Chủ bên cạnh.
Hắn có thể cảm nhận được, loại lực lượng áp chế dị thường này, đến từ chính vị Linh Chủ bên cạnh hắn.
Đây là … năng lực của đối phương?
Hoặc đây chính là … một trong những đặc tính đại diện cho tinh thần lực đã lột xác thành Bán Thần?
Ánh mắt Linh Chủ cũng dừng lại phía trên khối xương đùi vừa bị Hứa Thâm buông lỏng, ánh mắt lóe sáng hào quang, nói: "Thần binh hoàn hảo, không tồi, thứ này thuộc về ta, ta sẽ nhớ một phần ân tình của ngươi."
Nói xong, gã lập tức xoay người lại nhặt lấy.
Hứa Thâm nghĩ đến loại ý chí quỷ dị vừa xâm nhập vào cơ thể mình lúc nãy, bởi vậy không hề ngăn cản đối phương, chỉ đứng lặng lẽ quan sát.
Rất nhanh, Linh Chủ đã cầm mảnh xương đùi nọ lên, tựa như hàng chân mày vừa nhíu lại, gã buồn bực hừ một tiếng.
Nhưng ngay lập tức, toàn thân gã tản ra kim quang.
Luồng kim quang này thực sự bắt nguồn từ trong thân thể của gã, còn mang theo một chút cảm giác thần thánh nào đó, khiến bản thân Hứa Thâm cảm nhận được khư lực trong cơ thể mình đang không ngừng co rút lại, như thế nó rất e ngại luồng kim quang bên ngoài cơ thể đối phương.
Lão giả ăn mày bên cạnh chợt cảm thán nói: "Chúc mừng Linh Chủ đại nhân đã tìm được một kiện thần binh hoàn hảo, thực lực lại như hổ thêm cánh."
"Ta còn chưa được nó thừa nhận đâu, ta đi trước đây." Linh Chủ nói, chợt quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái: "Cậu tên là gì?"
"Hứa Thâm."
"Ta nhớ kỹ rồi, nếu có việc gì có thể đến hội nghị tìm ta." Linh Chủ nói xong, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một kiện khư binh giống như một chiếc vòng tay từ trong lòng, ném cho Hứa Thâm: "Đây là tín vật của ta, người của hội nghị có thể nhận ra nó."
Nói xong, bóng dáng gã trực tiếp lay động, đã xoay người rời khỏi, biến mất ngay trong tầm mắt mấy người xung quanh.
Mà sau khi Linh Chủ rời đi, lĩnh vực vốn bị giam cầm của Hứa Thâm lại đột ngột mở ra.
Quả nhiên...
Hứa Thâm cảm nhận được lĩnh vực vừa tự nhiên phóng thích, trong lòng đã hiểu. Quả nhiên… lúc trước lĩnh vực bị áp chế là bởi vì vị quân chủ đó.
Và đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này.
Bởi vì ngay cả khi phải đối mặt với năng lực giả hệ thời gian, lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn vẫn chiếm ưu thế, và hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn nếm phải quả đắng, rõ ràng mình có năng lực, nhưng muốn dùng cũng không dùng được.
"Ừm?" Lão giả ăn mày bên cạnh đột nhiên cảm nhận được thân thể bị áp chế, khư lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, sắc mặt khẽ biến. Lão lập tức nhìn về phía Hứa Thâm bên người, trong đáy mắt lộ ra hàn ý: "Cậu đang làm cái gì đó?"
Lúc này, Hứa Thâm cũng nhìn về phía lão giả ăn mày, dung mạo đối phương đã biến thành thời kỳ trung niên, có thể nhận ra, lĩnh vực đã có tác dụng và phát huy hiệu quả lên người lão rồi.
"Người nên đặt câu hỏi chính là tôi." Ánh mắt Hứa Thâm vô cùng lạnh lùng, hỏi: "Ông đã ở lại trong này tới năm trăm năm rồi, vậy ông biết bao nhiêu về phương pháp tu Thần?"
Sắc mặt lão giả ăn mày trở nên âm trầm, nói: "Cậu cũng dám ra tay với tôi? Cậu muốn chết hả? Hừ lúc trước tôi không có giết cậu, là nể mặt Linh Chủ, nhưng cậu lại chủ động ra tay với tôi, thì đừng có trách."
"Ông có thể thử xem." Hứa Thâm nghiêm túc chăm chú nhìn lão.
Lão giả ăn mày cảm nhận được lực lượng dần dần gia tăng trên người mình, trong lòng cũng biết đây là năng lực của Hứa Thâm, mà ngay lúc này, bản thân lão đã bị năng lực của Hứa Thâm áp chế rồi. Nhưng lão không hề kích động, ngược lại còn nở nụ cười.
"Người trẻ tuổi, cậu đúng là tự đại nha!" Chỉ thấy đôi mắt lão chợt hóa thành màu xanh thẫm, dựng thẳng lên như một con rắn độc.
Đột nhiên Hứa Thâm cảm nhận được một loại lực lượng gì đó khác thường vừa xâm nhập tới. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy thân thể đã phản lão trở thành trung niên của lão giả ăn mày đang biến hóa thật nhanh.
Lão lại có thể trở về hình dáng ban đầu.
Nghĩa là năng lực lấy nhỏ đổi lớn đã mất đi hiệu lực với lão.
Không.
Rất nhanh Hứa Thâm đã ý thức được tình huống không thích hợp, là năng lực lấy nhỏ đổi lớn biến mất rồi.
Đúng vậy, như là hắn chưa từng thi triển, hoặc là nói hắn đã thi triển, nhưng hiệu quả không xuất hiện, tựa như năng lực này đã biến mất rồi.
"Mau nhìn bản thân cậu đi." Người đầu trâu đang sống nhờ bên trong cơ thể Hứa Thâm vội vàng nói.
Hứa Thâm cúi đầu nhìn lại, lập tức trông thấy hai tay của mình chuyển thành màu trắng nõn, là bàn tay của thời kỳ trẻ thơ.
Lúc này, hắn lại biến thành dáng vẻ hồi mình bảy, tám tuổi!
Hơn nữa, khư lực trong cơ thể đã bị áp chế.
Hứa Thâm có chút khiếp sợ, chẳng những năng lực của hắn đã biến mất, nó còn tác dụng ngược lại bản thân?
"Nhóc con, dù cậu có nhân tình của Linh Chủ, nhưng tôi tin rằng hẳn là Linh Chủ cũng rất thích nhìn thấy cậu chết đi đó, như vậy ngài cũng không cần phải trả nhân tình kia làm gì..." Lão giả ăn mày cười dài nhìn Hứa Thâm, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra sát khí.