Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 971 - Chương 971: Thất Bại!

Chương 971: Thất Bại!
Chương 971: Thất Bại!

Nhìn viên nhãn cầu cực lớn kia, bỗng nhiên trong đáy mắt Hứa Thâm lóe lên sát ý mãnh liệt.

Hắn không còn muốn tiếp tục giải quyết những quái chi này nữa, mà bàn chân đột ngột đạp mạnh một cái, toàn thân phóng lên cao.

Núi thi thể dưới chân hắn lập tức bị đạp nát, vụn thịt bay loạn khắp nơi, còn Hứa Thâm lại như một viên đạn pháo mang theo tiếng gào thét chói tai, chỉ trong nháy mắt đã lao thẳng về phía viên nhãn cầu nọ.

Bị viên nhãn cầu quỷ dị chăm chú nhìn tại khoảng cách gần như thế, trong lòng Hứa Thâm cũng không khỏi dâng lên một chút rung động, có vẻ như thân thể vừa chìm xuống nỗi sợ hãi theo bản năng, nhưng ngay tức khắc đã bị sát ý mãnh liệt bao trùm.

Bỗng nhiên hắn đấm thẳng một quyền ra ngoài, hung hăng đánh trúng ngay khoảng giữa con ngươi của viên nhãn cầu nọ.

"Phanh" một tiếng, Hứa Thâm có cảm giác bản thân vừa đánh trúng thiên khung.

Một luồng lực lượng cuồng bạo bắn ngược lại, từ trên nắm tay tác dụng tới cánh tay, làm cả cánh tay hắn trở nên đờ đẫn, mất đi tri giác.

Máu thịt bắn tung trước mắt, Hứa Thâm nhìn thấy cánh tay mình vừa bị lực lượng phản chấn đánh thành dập nát.

Thân thể hắn đột ngột quay về, đứng dưới đài cao.

Hàng đống quái chi lại như đàn thú dữ nhanh chóng chen chúc tới, rất nhanh đã nhét đầy đài cao, bao phủ hoàn toàn thân thể Hứa Thâm.

Hắn có ý đồ giết chết chúng nó, nhưng khư lực lại dần dần cạn kiệt, không còn chống đỡ được nữa.

Rất nhanh, hắn đã triệt để bị chúng nó cắn nuốt.

Hắc ám ập xuống.

Tại khoảnh khắc này, tựa như ý thức của Hứa Thâm vừa biến mất, lại giống như hắn vừa bừng tỉnh, đột nhiên mở to hai mắt.

Trước mắt, là Tinh Quân và Mặc Thừa Phong.

Hứa Thâm giật mình, hắn vội vàng cúi đầu đưa mắt nhìn cái đĩa trong tay, kim quang bên trên đang trôi thong thả, chợt trở nên lặng ngắt như tờ, sau đó nhanh chóng khôi phục quay về trạng thái tối đen như mực.

Hắn bị buộc phải rời khỏi khảo nghiệm, cũng có nghĩa là khảo nghiệm thất bại.

Hứa Thâm lại cúi đầu kiểm tra bản thân, mới phát hiện trên người mình không hề bị thương, khư lực vẫn còn nguyên trong cơ thể… Giống như toàn bộ những gì vừa xảy ra lúc trước đều là ảo giác.

"Cậu xem, tôi đã nói rồi, cần phải có tinh thần lực Bán Thần mới vượt qua được." Mặc Thừa Phong thấy Hứa Thâm thất bại, như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn cố gắng khắc chế cảm xúc hưng phấn trong lòng mình một chút.

Dù sao ai vừa trải qua thất bại chẳng vậy, phỏng chừng lúc này tâm trạng của Hứa Thâm cực kém, lão cũng không muốn bị đối phương trút giận.

Hứa Thâm chẳng có tâm tư để ý đến Mặc Thừa Phong, chỉ lặng lẽ cầm cái đĩa trong tay, cả người rơi vào trầm tư.

Tinh Quân vừa thấy ngay cả Hứa Thâm cũng thất bại rồi, một chút hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng chợt vụt tắt.

Hơn nữa, gã hoàn toàn không dám nhận rằng bản thân có thể mạnh hơn Hứa Thâm, một khi đã như vậy, dù kiện thần binh trước mắt này có rơi vào trong tay gã, phỏng chừng nó cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng gã lại có chút tò mò pha lẫn với một tia mất mát.

Tò mò, bởi vì gã thực sự muốn biết đến tột cùng khảo nghiệm của thần binh là cái gì.

Còn mất mát, lại bởi vì kể cả khi bản thân tìm được thần binh rải rác bên trong vùng đất cấm kỵ này cũng chẳng thể được nó tán thành, ngược lại bản thân còn bị vây khốn ở chỗ này.

Đây tuyệt không phải tầm bảo, rõ ràng là bảo tàng bẫy rập mà.

"Xem ra quãng thời gian dài đằng đẵng tiếp theo, chúng ta sẽ phải làm bạn bên cạnh nhau rồi." Mặc Thừa Phong chắp tay sau lưng, ung dung xoay người, nhàn nhã tự tại mà đi qua một bên ngồi xuống, tâm trạng vô cùng sung sướng.

Có vẻ như tại thời khắc này, toàn bộ cảm xúc phẫn nộ vì bị Hứa Thâm cướp mất thần binh lúc trước đã không còn sót lại chút gì trong lòng lão nữa.

Tinh Quân liếc mắt nhìn lão, trong lòng ngầm hiểu lão già này sắp điên mất rồi.

Nhưng đúng vào lúc ấy, quang mang màu vàng lại một lần nữa nở rộ trong tay Hứa Thâm.

Tinh Quân không khỏi nhìn về phía hắn, kinh ngạc hỏi: "Cậu còn muốn thử lại?"

"Ừm." Hứa Thâm chỉ đơn giản trả lời một tiếng, đã nhắm mắt lại.

"A." Thấy Hứa Thâm lại tiến vào bên trong thí luyện, Mặc Thừa Phong cũng không tiếp tục khắc chế bản thân nữa, lập tức cười lạnh, nói: "Có thí luyện một trăm lần cũng vô dụng mà thôi. Tôi đã nói rồi, hắn không được. Hừ, cướp được thần binh thì đã làm sao, chẳng phải vẫn không dùng nổi đấy thôi? Ngay cả tôi còn chẳng vượt qua được khảo nghiệm nọ, còn chưa được thần binh tán thành, càng đừng nói tới hắn. Nếu tinh thần lực chưa đạt tới trình độ thỏa mãn khảo nghiệm thứ hai, không cần biết hắn tự thôi miên chính mình như thế nào cũng vô dụng."

Lão hiểu được suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm, cũng giống hệt loại suy nghĩ của lão khi vừa có được kiện thần binh kia vậy.

Cứ một mực cho rằng khi bước vào cửa khảo nghiệm thứ hai, bản thân tự thôi miên chính mình còn chưa đủ sâu, còn chưa đủ chân thực, chờ đến lúc miệt mài lặp đi lặp lại thí nghiệm mới phát hiện, chính tinh thần lực mới là thứ trực tiếp phán định.

Nghĩa là không cần biết trong lòng ngươi nhận định những thứ trước mắt là giả đến mức nào, một khi đã bị phán định là thất bại, thì tất cả chúng đều trở thành sự thật.

Tinh Quân không biết thí nghiệm bên trong kia là cái gì, nhưng thấy Mặc Thừa Phong lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa như thế, không nhịn được mở miệng hỏi: "Nếu được kiện thần binh này thừa nhận rồi, hắn có thể thông qua thần binh mang hai người chúng ta đi ra ngoài hay không?"

Mặc Thừa Phong sửng sốt, lão thực sự không nghĩ tới chuyện này.

Nhưng có lẽ chỉ Linh Chủ mới biết được đáp án.

Chẳng qua… dù Hứa Thâm có thể nhận được tán thành, có thể lợi dụng thần binh đi ra bên ngoài, hắn có chịu đưa lão đi cùng hay không?

Nghĩ đến đây, tâm tình của lão lại suy sụp, lập tức mở miệng cười lạnh nói: "Ai mà biết được. Lại nói, cậu có hơi sức đi cân nhắc loại chuyện này, còn không bằng tự mình đi tìm thần binh cho xong, Khi tìm được một kiện hoàn hảo, có lẽ cậu cũng có thể cầu Linh Chủ mang mình đi ra ngoài đó."

Tinh Quân biết lão đang châm chọc, cũng không tiếp tục nhiều lời.

Mà cùng lúc này, ở bên trong thần binh thí luyện, Hứa Thâm vẫn ứng phó như lúc trước, vừa thuận lợi thông qua cửa khảo nghiệm đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment