Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 970 - Chương 970: Trạng Thái Nộ Đào!!!

Chương 970: Trạng Thái Nộ Đào!!!
Chương 970: Trạng Thái Nộ Đào!!!

Mặc Thừa Phong đã thua tại chính cửa khảo nghiệm thứ hai này, bởi vậy Hứa Thâm cảm nhận được một chút áp lực, trong lòng cũng không quá nắm chắc.

Lúc này, bên trong nhãn cầu chợt xuất hiện một tia sáng lấp lánh kỳ dị, hệt như từng chiếc cầu vồng rực rỡ không ngừng chập chờn bay lên, lại giống như cực quang [1] từ trên không trung chụp xuống.

[1]: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió Mặt Trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh.

Hứa Thâm nhìn quanh bốn phía, đột nhiên tia sáng kỳ dị trên bầu trời lại hóa thành từng phần tứ chi quái dị, lao vụt đến.

Những phần tứ chi này, có cái nhìn như bạch tuộc, lại có cái rất giống côn trùng, hầu hết chúng đều rất khác biệt, nhưng lại có một đểm chung là tư thế của cái nào cái nấy đều vô cùng vặn vẹo, dữ tợn.

Thông qua quy trình khảo nghiệm trong trí nhớ của Mặc Thừa Phong, Hứa Thâm đã biết, hết thảy những trước mắt hắn đều là ảo giác do nhãn cầu nọ chế tạo ra.

Nhưng trong trường hợp ý chí của bản thân chưa đủ mạnh, công kích đến từ những loại ảo giác này sẽ trở thành sự thật. Chúng trực tiếp tác dụng lên người, mãi cho đến khi chính mình bị đánh tan, mới biến mất.

Hứa Thâm chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng nói cho chính mình biết rằng, hết thảy đều là giả dối.

Đều là giả, giả dối!

Nhưng tiếng rít gào bén nhọn không ngừng truyền đến bên tai…

Nhưng cảm giác ẩm ướt, mềm mại khác thường liên tục tiếp xúc với da thịt…

Hết thảy mọi cảm quan trên người Hứa Thâm đều có thể cảm nhận được những sự vật xung quanh, vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thật.

Hắn phải nghĩ ra biện pháp khác.

Và biện pháp hắn nghĩ ra chính là trực tiếp nhét nội tâm của mình vào trạng thái không minh, cũng như phong tỏa toàn bộ cảm quan của cơ thể.

Phanh!

Đột nhiên, một loại cảm giác va chạm kịch liệt xuất hiện trên người.

Hứa Thâm lập tức mở to mắt. Hắn nhìn thấy quái chi giống như bạch tuộc kia vừa đánh lên người mình, và hiện tại, nó đang quấn quanh rồi không ngừng siết chặt.

Rõ ràng vừa rồi hắn đã thử quên đi những thứ này, còn trực tiếp làm cho cảm quan của bản thân biến mất, nhưng vẫn trúng phải công kích?

Quả nhiên, chỉ vẻn vẹn là phong tỏa cảm quan vẫn vô dụng?

Nói chính xác hơn, kể cả khi bản thân nhận định những thứ phía trước là giả, nhưng tinh thần lực không đủ, vẫn sẽ tự phán định chúng nó là thật?

Cũng bởi nguyên nhân này, Mặc Thừa Phong đã nhiều lần thử vượt qua khảo nghiệm nhưng vẫn luôn luôn thất bại, tới cuối cùng, lão mới cho rằng cần phải có tinh thần lực Bán Thần mới đủ khả năng bỏ qua công kích trước mắt, từ đó thông qua khảo nghiệm.

Giả dối...

Hứa Thâm lại có ý đồ làm tê liệt chính mình, hắn không giãy giụa, không có ý đồ thoát khỏi đống quái chi đang quấn quanh mình, mà đang muốn hướng cho bản thân một loại nhận định rằng, vào lúc này mình không rơi vào trạng thái bị công kích, chỉ đơn giản là đứng tại chỗ mà thôi.

Nhưng thân thể hắn lại bị quái chi siết chặt đến kêu lên "Ca ca" chấn động không ngừng, tiếp đó là bị ném bay lên, rồi một quái chi khác dạng như cánh tay lưỡi hái của côn trùng đâm tới, trực tiếp chém thẳng vào đầu.

Cái đầu bị bổ ra, đau đớn kịch liệt, làm Hứa Thâm khó có thể phớt lờ được nữa.

Phanh!

Bỗng nhiên Hứa Thâm ra tay, chặt đứt quái chi nọ, thân thể rơi xuống phía trên đài cao.

Nếu tinh thần lực đã không thể phán định những thứ trước mắt là giả, thì cách giải quyết đơn giản nhất chính là trực tiếp đón đỡ và ngăn cản tất cả công kích tới gần!

Hứa Thâm quyết định dùng man lực thông qua.

Chuỗi công kích dày đặc tựa như những hạt mưa lập tức theo sát tới, các loại bộ phận cơ thể quái dị, mang theo lực lượng cuồng bạo lên tới vạn quân [2] nhanh chóng ập xuống.

[2]: thời xưa một quân = 30 cân.

Hứa Thâm trực tiếp vận dụng cả ba loại năng lực, tăng lên tới cực hạn, tăng phúc đạt tới trình độ chưa từng có từ trước tới nay. Luồng lực lượng đủ để thuấn sát quân vương tràn ngập bên trong thân thể hắn, trong lúc nâng tay nhấc chân cũng có thể tạo thành lực phá hoại mang tính hủy diệt.

Chịu ảnh hưởng bởi hiệu quả tăng phúc của gấp bội và cường hóa, tứ trọng kiếm trảm ban đầu đã đạt tới bát trọng, sau đó lại tăng lên gấp đôi thành thập lục trọng!

Ngoài ra, Hứa Thâm cũng tiến vào trạng thái nộ đào (tức giận, phẫn nộ...), hơn nữa còn là trạng thái nộ đào dưới ảnh hưởng của cường hóa và gấp bội, lông tóc trên người trực tiếp dựng thẳng đứng lên, mái tóc bay loạn.

Trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo lực lượng cuồng bạo của trạng thái nộ đào…

Mỗi một đòn công kích đều là kết quả cuối cùng của quá trình chất chồng lực lượng cực hạn.

Bởi vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã khiến những quái chi kia trực tiếp vỡ tan rồi bạo liệt.

Tiếng âm bạo khủng bố liên tiếp vang lên bên người hắn, từng mảnh nhỏ của quái chi rơi rụng đầy đất.

Thậm chí cả thanh kiếm gãy trong tay hắn cũng không thừa nhận nổi thứ lực lượng cuồng bạo này, đã gãy lại tiếp tục gãy thêm!

Hứa Thâm chỉ có thể dùng bàn tay trần tiếp tục ẩu đả, mỗi quyền mỗi cước đều đánh ra từng luồng khí hình cung, lực lượng khủng bố tựa Thần linh.

Vào thời điểm này, cả Hải Tước lẫn Hạ Thông ở trong cơ thể Hứa Thâm đều bị biểu hiện của hắn làm rung động.

Bọn họ có cảm giác nếu như chính mình đang ở trước mặt Hứa Thâm, phỏng chừng sẽ bị một quyền của hắn đánh thành bọt khí!

Lực lượng mãnh liệt như thế, cho phép Hứa Thâm có thể đứng sừng sững trên đài cao, dù phải trực tiếp hứng chịu hàng loạt đòn công kích như mưa rền gió dữ đến từ một đống quái chi kia, nhưng thân thể hắn vẫn nguy nga bất động, giống như một vị Chiến Thần.

Nhưng con ngươi bên trong tấm lá chắn hình tròn trước mặt Hứa Thâm vẫn không chút gợn sóng, chỉ một mực chăm chú nhìn hắn, kèm theo đó là tia sáng kỳ dị nọ vẫn chập chờn trong đáy mắt.

Và kết quả là những phần quái chi kia càng ngày càng nhiều, tựa như vô cùng vô tận, liên tiếp vọt tới.

Đến thời điểm này, hàng đống thi thể đã chồng chất như núi dưới chân Hứa Thâm, cả người hắn đều bị máu tươi dính vào, mái tóc bết thành một cục, từng miếng thịt nát rơi xuống tóc hắn, đã xếp chồng đến chặt cứng rồi.

Hứa Thâm dần dần cảm nhận được lượng khư lực tiêu hao trong cơ thể mình đã đạt tới cực hạn, nguồn năng lượng cung ứng bên trong áo choàng màu đỏ tươi cũng sắp cạn kiệt, mà quái chi trước mắt vẫn chồng chất đến vô cùng vô tận.

Bình Luận (0)
Comment