Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 969 - Chương 969: Khảo Nghiệm Của Thần Binh!!!

Chương 969: Khảo Nghiệm Của Thần Binh!!!
Chương 969: Khảo Nghiệm Của Thần Binh!!!

Tầng kim quang này bao phủ xung quanh hắn, và cùng lúc đó, Hứa Thâm cảm thấy ý thức của mình vừa rơi sâu xuống một cái thế giới đầy những tòa tháp nhọn vô biên vô hạn.

Hắn cũng không lo lắng thân thể mình sẽ gặp phải tập kích, bởi vì một khi có người tới gần đến phạm vi kim quang, đối phương cũng sẽ bị cưỡng chế phải thừa nhận quá trình khảo nghiệm thí luyện của thần binh.

Lúc này, Hứa Thâm đang đứng bên trên một tòa tháp nhọn.

Tòa tháp nhọn này có vẻ ngoài như măng tre. Nói chính xác hơn, nó chính là măng đá nhô lên từ dưới mặt đất, mà ở trước mắt hắn, là thật nhiều măng đá chi chít rậm rạp, kéo dài đến vô tận.

Trước khi tiến vào nơi này, Hứa Thâm đã phân phó Hạ Thông chia sẻ cho mình phần trí nhớ về quá trình Mặc Thừa Phong tiến hành khảo nghiệm của thần binh, hắn cũng xem xét kỹ càng quá trình lão làm khảo nghiệm rồi, coi như không quá bỡ ngỡ về thế giới trước mặt.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã nhìn thấy bầu trời trong veo như mặt gương trên đỉnh đầu mình, khe khẽ lắc lư, ngay sau đó, phía trên hư không dần dần hiện lên từng tòa tháp măng đá. Hiển nhiên bầu trời đã phản chiếu toàn bộ hình ảnh dưới mặt đất rồi.

Cả trời lẫn đất đều mọc lên đầy rẫy những khối đá sắc nhọn, nhìn như khoang miệng đang ngậm chặt của một con quái vật.

Ánh mắt Hứa Thâm trở nên ngưng trọng, biện pháp để thông qua khảo nghiệm chính là ngăn cản những đòn tập kích tiếp theo.

Mà những đòn tập kích này có chút phi nhân (không giống con người), nhất là loại năng lực như Mặc Thừa Phong.

Bởi vậy khi ông ta đứng trước loại khảo nghiệm này, năng lực không có một chút ý nghĩa nào cả, cũng tương đương như một tấm bảng gỗ trắng tinh. Suy cho cùng, ở nơi này cũng chẳng có năng lực để cho lão tiến hành chuyển dời, cũng tương đương với chuyện lão chỉ có thể dùng năng lực đã được ghi chép lại trong khư binh Ký Lục, nhưng những loại năng lực đã được ghi chép từ trước đều không thuộc loại hình tiến công.

Nói cách khác, ở trong này, năng lực giả hệ cường công lại có hi vọng thông qua khảo nghiệm cao hơn.

Trong khi Hứa Thâm vừa nâng cao cảnh giác, bỗng nhiên măng đá từ trên bầu trời rơi xuống. Mỗi một cây tựa như băng nhũ được treo trên đỉnh hang động, sau đó rơi xuống dưới, nhưng loại măng đá này lại to đến lạ thường, chúng giống y hệt những tòa tháp nhọn có kích cỡ bằng cả một ngọn núi cao, mọc tràn lan dưới đất.

Ầm vang long!

Những khối măng đá này lần lượt rơi xuống, lại giống như đã bị hấp dẫn, chỉ chăm chăm rơi thẳng về phía Hứa Thâm.

Thanh thế làm cho người ta sợ hãi truyền tới.

Măng đá càng rơi tốc độ càng tăng, lại cộng thêm sức nặng của bản thân nó… chúng ta hoàn toàn có thể hình dung rằng, chỉ là một cú rơi đơn thuần thôi nhưng một cục măng đá này lại mang theo uy lực của một quả đạn đạo.

Phanh!

Hứa Thâm nhanh chóng thi triển cường hóa và gấp bội. Gần như trong nháy mắt thân thể hắn đã lao đi băng băng, thậm chí còn lưu lại tàn ảnh ở vị trí cũ.

Chỉ thấy hắn trực tiếp nhảy từ khối măng đá dưới chân, rồi dừng lại bên trên một khối măng đá khác cách nơi đó chừng vài trăm mét.

Trên đỉnh từng khối măng đá này chỉ có một điểm dừng chân với kích thước gói gọn trong vòng một mét, mà ngay tại khoảnh khắc hắn vừa rời đi, khối măng đá ban đầu lập tức bị công kích giáng xuống, trong phút chốc bụi đất đã bay lên, mặt đất ầm ầm chấn động.

Những khối măng đá khác lại như những hạt mưa không ngừng theo sát gót chân, gần như đã bao trùm toàn bộ khu vực hơn mười dặm xung quanh Hứa Thâm.

Ánh mắt Hứa Thâm trở nên ngưng trọng, hắn không chút do dự, đã lựa chọn phóng thích lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn. Vào thời khắc này, hắn không tiếp tục nhảy lên một khối măng đá khác tránh né nữa, mà dứt khoát bay lên không trung, lao thẳng lên bầu trời, nơi những khối măng đá đang ầm ầm rơi xuống.

Sưu!

Hắn nghiêng người né tránh, bàn chân dẫm lên từng khối măng đá đang rơi kia.

Dựa vào hiệu quả do lĩnh vực lấy nhỏ đổi lớn mang lại, ở khoảnh khắc hắn tiến tới thật gần, lực trùng kích của khối măng đá kia đều bị suy yếu rất nhiều, cho phép hắn có thể mượn lực từ chúng để tiến hành né tránh.

Thời gian dần trôi, theo quá trình từng khối măng đá như hạt mưa không ngừng rơi xuống, tốc độ của chúng cũng càng lúc càng nhanh, thậm chí có một vài khối măng đá còn phát ra ánh lửa, giống như đã ma sát cùng không khí mà bốc cháy vậy.

Hứa Thâm vẫn đang không ngừng né tránh bên trong cơn mưa măng đá dày đặc gần như không có lấy một khe hở kia. Khoảng trống giữa chúng cực nhỏ, khiến cho bản thân hắn giống như một hạt bụi, không ngừng lơ lửng, bay lượn bên trong.

Hung hiểm vô cùng.

Nếu bị đánh trúng, đả kích này cũng tương đương với trực tiếp ngạnh kháng một đòn của quân vương. Hơn nữa một khi bị măng đá đụng phải, tiết tấu né tránh sẽ bị nó ảnh hưởng, tiếp theo đó chính là lực lượng trùng kích vô cùng kinh khủng, tựa như cuồng phong sậu vũ [1], trực tiếp lôi tuột hắn chìm vào đáy cốc.

[1]: gió lớn mưa rào.

Trong quá trình không ngừng né tránh, Hứa Thâm đồng thời thi triển cả ba loại năng lực, khư lực cấp tốc tiêu hao, nhưng cũng may, hắn có áo choàng màu đỏ tươi làm bổ sung, nó chính là nơi cung cấp lượng lớn khư lực cho hắn.

Không biết đến khi nào, chuỗi măng đá rơi xuống cũng dần dần giảm bớt, mãi cho đến khi toàn bộ đều biến mất.

Hứa Thâm nhẹ nhàng đáp xuống một cây măng đá mọc dưới đất, lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, không còn thấy một khối nào nữa rồi.

Nhưng hắn hoàn toàn không thả lỏng. Bởi vì quá trình vừa rồi chỉ là tầng khảo nghiệm thứ nhất mà thôi.

Rất nhanh, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu chấn động.

Hứa Thâm đã sớm có phòng bị, hắn lập tức nhìn thấy từng cây măng đá trước mắt vỡ ra. Rất nhanh, từ bên dưới đã xuất hiện một cái đài cao không ngừng trồi lên.

Đài cao này có đường kính lên đến vài km, cực kỳ rộng rãi, ở trung ương lại có một tấm lá chắn hình tròn được đặt nghiêng.

Tấm lá chắn hình tròn này có chút tương tự với cái đĩa màu đen ở trong tay Hứa Thâm lúc trước, nhưng khác biệt chính là, toàn thân nó có màu bạc sắt.

Ở khoảng giữa của tấm lá chắn kia là một viên nhãn cầu cực lớn, với ánh mắt lạnh lùng không chứa một chút tình cảm nào, nó đang chăm chú nhìn vào Hứa Thâm.

Viên nhãn cầu này có đường kính trên trăm mét. Và có vẻ như nó chỉ là sản phẩm do tinh thần biến ảo ra thôi, bởi vậy mới mang theo vẻ trống rỗng, xa xăm, thâm thúy, một mực nhìn thẳng vào Hứa Thâm.

Con ngươi trong mắt Hứa Thâm khẽ co rút lại, trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác sợ đến dựng tóc gáy.

Dù hắn đã từng nhìn thấy tình cảnh này trong ký ức của Mặc Thừa Phong, nhưng ở thời điểm trực tiếp đối diện với nó, hắn chợt có cảm giác bản thân đang bị theo dõi.

Và loại tình huống này hoàn toàn khác biệt với hình ảnh trong trí nhớ của Mặc Thứa phong.

Bình Luận (0)
Comment