"Thần còn sống?" Hứa Thâm không khỏi nhìn thoáng qua kia tượng thần, chợt truyền âm nói với Nguyên Chủ: "Chẳng lẽ thứ này không phải sao?"
Nguyên Chủ nhìn dáng vẻ lén lút nói chuyện của Hứa Thâm, cũng cảm thấy buồn cười, rồi truyền âm đáp lại: "Phải, cũng là không phải, nói chính xác hơn, nó là một luồng tàn niệm. Mà kể cả khi nó thực sự còn sống thì theo tôi phỏng đoán bản thể của nó cũng không ở trong này, mà ở nơi khác."
Đến đây, coi như Hứa Thâm đã hiểu được đại khái rồi, nghĩa là trên thế gian này thực sự có Thần, còn không chỉ một vị.
"Anh vừa nói sau khi anh rời khỏi đây, điều đầu tiên muốn làm là diệt trừ Mặc gia, nhưng có vẻ như phải có năng lực của Bán Thần mới có thể rời khỏi khu Mộ Thần Binh này. Chẳng lẽ anh đã đạt tới trình độ đó rồi?" Hứa Thâm tiếp tục dò hỏi.
Nguyên Chủ nhìn ra ý tưởng của Hứa Thâm, nhưng cũng có vẻ rất thoải mái cười cười: "Chỉ cần tinh thần lực dị biến là được, cậu có muốn học không? Tôi dạy cho cậu."
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, đối phương lại tốt đến vậy sao?
Nguyên Chủ nhìn ra tâm tư nghi ngờ của Hứa Thâm, lại cười nói: "Dù sao chúng ta còn ở chung trong này một khoảng thời gian rất dài đó, kiểu gì cũng phải làm vài chuyện thú vị giết thời gian. Được rồi, tôi dạy cho cậu, chờ sau khi cậu đi ra ngoài, lại làm người hầu cho tôi, thế nào?"
Hứa Thâm suy nghĩ một lát, cũng sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề."
Nguyên Chủ cười nói: "Nếu không chốc lát nữa cậu cũng dạy cho tôi đi, nên làm như thế nào mới có thể khống chế được khư giống cậu? Cậu làm được chuyện này là thông qua uy hiếp sao?"
"Chuyện này..." Hứa Thâm nói: "Cũng không hẳn là như vậy, kỳ thật bọn họ đều rất đơn thuần, chỉ cần cung cấp cho bọn họ đồ ăn thức uống đủ đây là được. Đáng tiếc hiện giờ, tôi đã bị vây lại ở chỗ này rồi, cả bọn họ cũng phải chịu khổ."
"Vậy sao?" Nguyên Chủ suy nghĩ một lát.
Đúng là bản thân gã còn chưa bao giờ đi tìm hiểu và lý giải mấy con khư kia, nhỡ đâu sự thật lại là như thế?
Gã cũng không tiếp tục hỏi nhiều thêm nữa, lại nói: "Biện pháp làm tinh thần lực dị biến rất đơn giản, một loại là dựa vào thời gian tích lũy, chậm rãi rèn luyện, sau khi trải qua đủ lễ rửa tội của thời gian, tinh thần lực sẽ tự nhiên tăng tiến. Cũng có thể nói, tinh thần lực vốn là thứ bất cứ lúc nào cũng đang được tăng cường. Ngay khi ý thức của cậu vận chuyển, tinh thần lực sẽ thong thả phát triển. Nhưng đương nhiên loại tốc độ này quá mức chậm chạp, chậm đến mức không thể dò xét hay cảm nhận được, bởi vậy nó cần thời gian cực kỳ lâu dài mới hoàn thành được quá trình dị biến nọ, có thể là một ngàn năm, hai ngàn năm..."
"Về phần biện pháp thứ hai, chính là kích thích!" Gã đưa mắt nhìn Hứa Thâm, nói: "Sau khi chịu một loại kích thích gì đó cực kỳ nặng nề, phải là kích thích về mặt tinh thần nhé, ví dụ như nhìn thấy người yêu dấu chết đi, hoặc nhìn thấy người thân thiết nhất ngã xuống… Coi như bản thân gặp phải nỗi sợ hãi khôn cùng, hay niềm vui không thể đong đếm, đều có thể mang lại tác dụng tăng cường tinh thần. Còn một trường hợp khác, là nhìn thấy thứ nào đó không thể nhìn ra. Loại quỷ dị không thể thừa nhận nổi ấy sẽ làm tinh thần lực tăng trưởng nhanh chóng."
"Còn có loại thứ ba, chính là dựa vào ngoại lực, có một vài loại bảo vật có thể tăng cường tinh thần lực."
Hứa Thâm hỏi: "Anh thuộc loại nào?"
"Tôi ư? Là loại thứ hai đi." Ánh mắt Nguyên Chủ khẽ chớp động, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ, lại chợt lắc đầu nói: "Khi đó là thời điểm tôi vừa tới biển khư này. Nhưng thôi không nhắc lại chuyện cũ nữa. Đến lúc đó, nếu tinh thần lực của cậu không thể dị biến cũng chẳng sao, về sau tôi sẽ đến tiếp ứng cậu."
Hứa Thâm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vậy tôi cám ơn anh trước."
Nguyên Chủ ha ha cười, nói: "Cậu đi qua bái lạy trước đi, chờ sau khi cậu đã quen rồi, hoàn toàn có thể vừa bái lạy vừa làm chuyện khác, đến lúc đó, chúng ta lại chậm rãi tán gẫu sau."
Hứa Thâm gật đầu.
Lúc trước, hắn đã nhận được tin tức về biện pháp bái lạy từ phía tượng thần rồi, cũng chính là quan sát hình dáng của nó ở trong đầu mình.
Hứa Thâm trực tiếp nhắm mắt lại, rồi lặng yên phát động năng lực.
Lồng giam tâm linh.
Ở bên trong lồng giam tâm linh, thời gian hoàn toàn khác bên ngoài.
Vì phòng ngừa Nguyên Chủ cảm nhận được dao động khư lực của mình quá rõ ràng, Hứa Thâm không tiến vào tầng thứ bảy bên trong lồng giam. Hơn nữa trải qua tính toán của hắn, đúng là sau khi tiến vào tầng thứ bảy trong lồng giam, tốc độ dòng chảy thời gian sẽ chênh lệch rất lớn, là gấp 1 triệu lần so với bên ngoài, nhưng hắn lại chỉ có thể duy trì trạng thái đó trong vòng 10 giây, cũng tương đương với 120 ngày.
Nhưng trong quá trình đó, khư lực toàn thân hắn vừa tiêu hao hết, vừa phải bùng nổ trong khoảng thời gian cực ngắn khiến dao động khư lực trở nên quá mức rõ ràng, lại cần chờ một ngày sau, khư lực toàn thân mới một lần nữa khôi phục...
Nói cách khác, hắn dùng một ngày để đổi lấy 120 ngày.
Nếu quy đổi như thế, có vẻ như tỷ lệ hơi kém.
Ngược lại, Hứa Thâm lựa chọn đi vào tầng thứ tư trong lồng giam tâm linh, tốc độ dòng chảy của nơi này chênh lệch 1000 lần so với bên ngoài.
Nhưng gần như hắn lại có thể duy trì cả ngày trong trạng thái như vậy, hơn nữa ở thời điểm phát ra khư lực, hắn hoàn toàn có thể nhờ Hải Tước giúp mình khôi phục lại.
Tiêu hao và hấp thu đạt tới cân bằng, làm như vậy có thể một mực duy trì thật lâu.
Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, thì ở bên ngoài hai năm, ở bên trong tầng thứ tư chính là hai ngàn năm!
Lúc này, sau khi tiến vào tầng thứ tư bên trong lồng giam tâm linh, Hứa Thâm đã nhìn thấy nhân vật mà hắn đang sắm vai, là một đối tượng thực nghiệm.
Lại nói, ở thời điểm trước đó, khi mở ra tầng thứ bảy bên trong lồng giam tâm linh, hắn mới phát hiện ra rằng, dường như nhân vật mà hắn đóng vai tại mỗi một tầng bên trong lồng giam tâm linh, đều là người khác nhau.
Khi ở tầng thứ ba, hắn là một người bệnh bị giam giữ bên trong bệnh viện tâm thần.
Khi ở tầng thứ tư, hắn là một đối tượng thực nghiệm đặc thù.
Nhưng kỳ quái chính là, không cần biết đang ở tầng nào thuộc thế giới tâm linh, những người mà hắn từng gặp gỡ trong hiện thực, đều sẽ biến thành hình chiếu xuất hiện tại thế giới tâm linh này.
Và đương nhiên bọn họ cũng sắm vai những nhân vật khác biệt.