Vào thời khắc này, cuối cùng Hứa Thâm cũng tin tưởng lời nói của Nguyên Chủ. Gã không hề nói dối.
Hứa Thâm nhìn lên vị Thần trước mặt, trong đầu không khỏi hiện ra bóng dáng của Mai Phù.
Cô ấy thực sự là Thần sao...
Hứa Thâm thì thào tự nói.
Rồi bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến dáng vẻ của Mai Phù khi cô ấy làm bạn bên người mình, khóe miệng kìm lòng không được mà hiện ra một nụ cười.
Vị Thần trước mắt nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Hứa Thâm, tựa như hắn đang mải suy nghĩ đến một chuyện khác, trên nửa bên mặt dữ tợn mơ hồ hiện ra một tia thô bạo, có vẻ đối phương cảm thấy phẫn nộ, mà nửa bên mặt hiền lành vẫn mỉm cười như cũ, lại truyền qua một tin tức có vẻ như hơi chút ngoài ý muốn, muốn hỏi Hứa Thâm đang suy nghĩ chuyện gì.
Hứa Thâm phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên hắn lại không còn sợ hãi khi nhìn vị Thần trước mắt nữa, nhanh chóng trả lời đối phương: "Tôi đang nghĩ về một người."
Mặt nữ từ bi dịu dàng hỏi: "Là người yêu dấu của cậu sao?"
Yêu dấu sao... đột nhiên trái tim Hứa Thâm đập nhanh hơn một chút mà không thể nói rõ ra được là vì sao, thậm chí cả máu tươi toàn thân hắn cũng mơ hồ trở nên nóng bỏng hơn vài phần.
Hắn không trả lời câu hỏi ấy.
Mặt nam dữ tợn lại phẫn nộ tỏ vẻ, Hứa Thâm dám bất kính như thế, nhất định phải bái lạy đối phương đủ hai ngàn năm mới được.
Hứa Thâm thực sự không ngờ hắn chỉ thất thần một cái, mà đối phương lại gia tăng độ khó thêm một ngàn năm rồi?
Hai ngàn năm... Tuy với tuổi thọ của quân vương, hắn vẫn miễn cưỡng có thể vượt qua được quãng thời gian này, nhưng hai ngàn năm sau, bên ngoài sẽ là khung cảnh như thế nào, lại khó mà nói trước được.
Sợ rằng những người thân quen của hắn đều đã sớm biến mất từ lâu, thậm chí nội thành và thành Để cũng có khả năng sẽ bị biến mất, bị hủy diệt, hoặc là dung hợp vào nhau.
Quan trọng nhất là... Hai ngàn năm sau, Mai Phù có nguyện ý ở bên ngoài chờ hắn hay không?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức trở nên lo lắng, thậm chí còn cảm thấy một ngàn năm cũng là quãng thời gian quá mức dài dòng và khó khăn. Hắn tuyệt đối không thể một mực ở lại trong này đủ ngàn năm được.
Hứa Thâm lập tức dò hỏi: "Bái lạy kia là thân thể hay là nội tâm? Có phải dùng linh hồn bái lạy hay không?"
Mặt nữ nhân từ dịu dàng tỏ vẻ đúng vậy, mà mặt nam dữ tợn lại khinh thường và phẫn nộ tỏ vẻ, bản thân gã không hề có hứng thú gì với thân thể của Hứa Thâm.
Đạt được tin tức này, Hứa Thâm cũng thầm thở nhẹ một hơi.
Rất nhanh sau đó, thế giới trước mắt lại biến mất, hiển nhiên tượng thần đã đưa Hứa Thâm rời khỏi nơi đó rồi.
Quang mang lấp lánh lại xuất hiện, Hứa Thâm vừa quay lại thần điện, hắn nhìn về phía Nguyên Chủ, đối phương đã bái lạy được ba trăm năm, mà không tìm ra được phương pháp nào khác, hiển nhiên bọn họ chỉ có thể dựa vào thân thể mình mà chậm rãi chịu đựng thôi.
"Những ngày tháng tiếp theo, chúng ta cứ chậm rãi bầu bạn đi." Nguyên Chủ khẽ cười nói.
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua quầng sáng bên ngoài, ánh mắt trở nên âm trầm, nói: "Chỉ sợ bảy trăm năm sau, khi anh rời khỏi nơi này, bên ngoài lại không phải một nơi an toàn nữa rồi."
Nguyên Chủ nhìn về phía Mặc Thừa Phong đang ở bên ngoài quầng sáng. Lúc này, có vẻ như lão đang di chuyển đến một nơi nào đó.
Nguyên Chủ nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, dù sao lão cẩu này cũng không xác định được chúng ta có chết ở bên trong hay không. Theo tôi, lão đang muốn ném thần điện này đến bên cạnh một món thần binh đã bị kích hoạt nào đó, chờ đến lúc chúng ta rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài, sẽ bị thần binh công kích, nhưng mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể đi ra bên ngoài là được, nếu không cứ vĩnh viễn ở lại nơi này, sống cũng có khác gì đã chết đâu?"
Hứa Thâm gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đối phương, nhưng rất nhanh, hắn lại hỏi: "Nếu có thể đi ra ngoài, điều mà anh muốn làm nhất là gì?"
"Đương nhiên là giết lão già kia, sau đó nhổ tận gốc Mặc gia, tiếp theo là đi vào trong này tìm vài món thần binh, trở thành người đứng đầu hội nghị, sưu tập những viên Linh Bí còn thừa, trở thành Thần chân chính!" Nguyên Chủ không chút nghĩ ngợi lập tức nói.
Gã cũng không giấu giếm Hứa Thâm những loại tin tức này. Bởi vì theo như gã suy nghĩ, khẳng định là bản thân sẽ rời khỏi nơi này trước Hứa Thâm một bước rồi.
Kể cả khi bên cạnh Hứa Thâm vẫn còn vài con khư đang ẩn giấu, nhưng hiển nhiên gã cũng không để ý đến chuyện này.
Cũng chẳng có gì quá khó hiểu cả, bởi vì với năng lực của gã, trừ phi địch nhân là quân chủ, còn lại những vị quân vương khác, gã đều có thể miểu sát bọn họ chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Lại nói, căn cứ vào những lời Hứa Thâm từng hỏi ngay khi tiến vào nơi này, gã hoàn toàn có thể biết được hắn vốn không phải là quân chủ.
Nói cho cùng, ngay cả loại mặt hàng như Ngục Chủ cũng không hiểu biết, làm sao có thể là quân chủ được?
"Đạt được tất cả Linh Bí, là có thể trở thành Thần?"
Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm biết được một tin bí mật mang tính cốt lõi như vậy về Linh Bí. Bởi vì ngay cả đám người số một và số hai cũng chỉ biết được Linh Bí có liên quan đến truyền thuyết vô địch mà thôi.
"Cậu cũng biết về Linh Bí sao?" Nguyên Chủ có thể nghe ra chuyện này từ bên trong lời nói của Hứa Thâm, gã khẽ cười nói: "Cậu chưa bước vào hội nghị, nên không biết bí mật của Linh Bí cũng là chuyện bình thường. Theo tôi được biết, sau khi dung hợp 27 viên Linh Bí, người nắm giữ chúng có thể thành Thần, dù sao bản thân Linh Bí này cũng là lực lượng của một vị Thần phân tách ra mà."
"Thì ra là thế." Hứa Thâm lại dò hỏi: "Nhân Hoàng cũng là Thần?"
"Đương nhiên rồi." Nguyên Chủ gật đầu, chợt thở dài nói: "Nhưng Nhân Hoàng không thành Thần thông qua thủy tinh Linh Bí. Đối phương dùng một biện pháp khác, có vẻ như trực tiếp tu luyện thành Thần, nhưng loại biện pháp này đã thất truyền rồi, muốn tự mình mò mẫm tìm ra lại khó vô cùng. Suốt ba trăm năm tôi ở trong này cũng một mực tự hỏi về loại biện pháp đó, nhưng một chút manh mối cũng chẳng tìm ra được. Có lẽ chúng ta có thể tìm được biện pháp ở bên trong một vùng đất cấm kỵ khác tại biển khư này."
"Đáng tiếc, vùng đất cấm kỵ khác lại rất khó tiến vào, cũng rất nguy hiểm, thậm chí tôi còn nghe nói ở bên trong có Thần còn sống!"