Hứa Thâm giật mình, không nghĩ tới lại có loại chuyện như vậy.
Xem ra Mặc Thừa Phong kia cũng không rõ tình huống bên trong, lão chỉ thông qua tình huống Nguyên Chủ mất tích không có quay về, mà phán đoán đây là một kiện hung khí thôi.
"Muốn đi ra ngoài… nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ." Nguyên Chủ cười cười, nói với Hứa Thâm: "Chỉ cần triều bái bức tượng thần này tròn một ngàn năm là được. Ta đã triều bái được ba trăm năm, thêm bảy trăm năm nữa là có thể đi ra ngoài."
Hứa Thâm giật mình, không nghĩ tới phương thức rời khỏi nơi này lại là như thế. Hắn không khỏi nhìn về phía pho tượng sau lưng Nguyên Chủ.
Loại cảm giác vặn vẹo kỳ dị nọ lại xuất hiện, Hứa Thâm lập tức theo bản năng chuyển dời ánh mắt, không thể nhìn thẳng vào nó.
"Vì sao anh lại biết cần phải triều bái đủ một ngàn năm là có thể rời khỏi nơi này?" Hứa Thâm hỏi.
"Lúc trước, khi tôi bị vây khốn tại nơi này, dưới cơn phẫn nộ, đã có ý đồ muốn phá hủy bức tượng thần nọ, rồi lại ngoài ý muốn biết được điều đó. Cậu cứ thẩm thấu khư lực của chính mình vào bên trong tượng thần là có thể hiểu được." Nguyên Chủ nói.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, nhưng hiển nhiên hắn không dễ dàng tin đối phương như vậy.
Nhỡ đâu đây lại là một cái bẫy khác? Dù tình cảnh của bọn họ lúc này cũng đủ tồi tệ rồi.
Nhưng muốn nghiệm chứng xem lời nói đó là thiệt hay giả, lại nhất định phải thử một lần.
Sau khi suy tư hồi lâu, hắn đã quyết định lựa chọn để người đầu trâu đến thử.
Nói đến cùng, kể cả khi thực sự xảy ra chuyện gì, người đầu trâu cũng sẽ không chết, mà kể cả khi gã chết thật, thì so sánh với Hải Tước, Hắc Tuyết và Linh Lục, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn người đầu trâu.
Người đầu trâu đã sống hơn một ngàn năm, bởi vậy gã lập tức hiểu được suy nghĩ của Hứa Thâm, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng đương nhiên gã cũng biết, lúc trước khi Hứa Thâm Niết Bàn, biểu hiện của gã đã làm Hứa Thâm thất vọng, bởi vậy mới bị hắn đẩy ra làm thí nghiệm.
Đã đến nước này, có nhiều lời cũng vô dụng, vì vậy người đầu trâu chỉ còn cách để Hải Tước đưa mình ra bên ngoài thân thể Hứa Thâm.
Nguyên Chủ cũng có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy một con khư từ bên trong cơ thể Hứa Thâm đi ra ngoài,.
Đúng vậy, dưới khả năng che phủ, ẩn giấu của huyết dịch trong tay Hải Tước, nếu người khác không cẩn thận cảm nhận, sẽ rất khó phát hiện được trong cơ thể Hứa Thâm còn có con khư đang ẩn giấu.
Dù sao hiện giờ Hứa Thâm cũng là quân vương rồi, lại có năng lực 'Hình tròn' bị động che giấu, trừ phi là một tồn tại thuộc hệ cảm giác rất mạnh, mới có thể nhìn thấu được.
"Đi thôi." Hứa Thâm nói.
Người đầu trâu nhảy xuống từ bả vai Hứa Thâm, thân thể vẫn đang co rút lại trở thành hình dáng nho nhỏ là một con bọ cạp đầu trâu, rất nhanh đã bò về phía tượng thần.
Người đầu trâu ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng thần, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu xuống, như thế gã vừa nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ.
Tiếp theo, gã mau lẹ thả khư lực từ trong cơ thể mình ra ngoài, bám vào phía trên tượng thần, còn bản thân gã lại nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng vừa lui về phía sau được một đoạn, thân thể người đầu trâu lập tức khựng lại, cứng đờ.
Một lúc lâu sau, gã mới khôi phục lại, rồi quay đầu bò đến trước mặt Hứa Thâm, ánh mắt phức tạp nói: "Thật sự là như vậy, hắn không nói dối. Tôi… tôi vừa gặp được Thần..."
"Gặp được Thần?" Hứa Thâm sửng sốt.
Người đầu trâu nhảy lên vai Hứa Thâm, nói: "Dường như bên trong bức tượng thần này có ẩn chứa ý thức của vị Thần kia. Tôi rất khó miêu tả chuyện này, tự cậu đi thử một chút sẽ biết."
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, lại đưa mắt nhìn gã vài lần, sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn lại quyết định cho Hải Tước cũng tiến hành thử nghiệm một lần xem sao.
Ít nhất là dựa trên tình hình trước mắt, có vẻ như loại thử nghiệm này cũng không nguy hiểm.
Hải Tước thấy Hứa Thâm không tin người đầu trâu, khẽ thở dài một tiếng, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể do bà ấy ra mặt.
Rất nhanh, máu tươi đã thẩm thấu từ mặt đất dưới lòng bàn chân Hứa Thâm ra ngoài, Hải Tước lập tức phóng thích khư lực.
Không bao lâu sau, giọng nói của Hải Tước vang lên lại trong đầu Hứa Thâm: "Anh ấy nói rất đúng, tôi cũng gặp được..."
Giọng nói của bà ấy thoáng biến hóa một chút, tựa như vừa có thêm vài phần rung động.
"Cậu thật cẩn thận." Nguyên Chủ quan sát hành động của Hứa Thâm, không khỏi mở miệng cười khẽ: "Nhưng đúng là tôi không hề lừa cậu. À, thật ra không phải tôi không muốn làm như vậy, mà là ở nơi này vốn chẳng có gì để mang ra lừa gạt cả. Huống chi, nếu thực sự muốn giải quyết cậu, tôi cũng không cần thiết phải lừa gạt."
Nói đến nửa câu sau, trong giọng nói của gã chợt lộ ra một chút tự tin, bình thản.
Hứa Thâm không có tức giận, thay vào đó là trực tiếp phóng thích khư lực, thẩm thấu vào bên trong tượng thần.
Rất đột ngột, như thế tượng thần trước mắt hắn bắt đầu biến dạng, tiếp đó là thần điện với ánh sáng lấp lánh chung quanh cấp tốc biến mất, nói chính xác hơn là nó vừa bị một thế giới vỡ nát nhưng vô cùng rộng lớn, thay thế vị trí rồi.
Thế giới này… giống hệt một vùng tinh không mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.
Chung quanh đều là những khối cầu nham thạch đã bị tàn phá tan tành. Lại có một bóng dáng nguy nga, hùng vĩ, đứng sừng sững ngay trước mặt hắn.
Đúng là bức tượng thần kia.
Nhưng vào thời điểm này, bóng dáng của bức tượng nọ càng to lớn hơn hình ảnh mà hắn nhìn thấy trong thần điện. Tượng thần xuất hiện ngay giữa tinh không, mà bản thân hắn đang lơ lửng trước mặt nó, lại nhỏ bé như con sâu cái kiến.
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, tuy tượng thần nọ không hề nói chuyện, nhưng có vẻ như Hứa Thâm có thể chính xác nhận được hai loại tin tức từ trên vẻ mặt của nó.
Tin tức từ nửa bên mặt dữ tợn kia truyền đến chính là giết chóc. Nó muốn Hứa Thâm quỳ xuống thần phục, nếu không sẽ trực tiếp hủy diệt hắn.
Mà tin tức từ nửa bên mặt nhân từ dịu dàng kia lại biểu hiện rất nhẹ nhàng, chỉ cần hắn nguyện ý triều bái đủ một ngàn năm, đối phương sẽ cho hắn trở thành người trông nom thần điện.
Mà người trông nom thần điện lại có thể tự do ra vào nơi này.