Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 982 - Chương 982: Nguyên Chủ!

Chương 982: Nguyên Chủ!
Chương 982: Nguyên Chủ!

Hứa Thâm nói: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ nếu không phải là quân chủ, thì không thể đọ sức chính diện cùng lão già đó sao?"

"Cũng có thể hiểu là như thế." Thanh niên nọ khẽ cười nói: "Năng lực của lão là dời đi, cho nên mặc kệ cậu nắm giữ loại năng lực, đều sẽ bị lão dời đi. Lão sẽ nhận được năng lực của cậu mà bản thân cậu lại mất đi năng lực của mình. Nói vậy là đủ biết rồi, trong đám quân vương bình thường, ai có thể địch lại được? Trừ phi đối phương nắm giữ một loại năng lực nào đó càng thêm xảo quyệt quỷ dị hơn lão, nhưng tôi thực sự chẳng nghĩ ra được mấy loại năng lực như vậy."

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ chớp động, nói: "Dựa theo cách nói của anh, chẳng lẽ anh là quân chủ?"

Thanh niên cười nói: "Tôi đã bị vây khốn tại nơi này quá lâu, bây giờ còn ngồi tại vị trí đó hay đã rớt xuống rồi cùng chẳng thể nói rõ được. Nhìn dáng vẻ của cậu, có vẻ cậu còn chưa phải quân chủ, là chưa kịp gia nhập vào hội nghị, hay là năng lực của cậu vừa vặn khắc chế lão già kia?"

Hứa Thâm có chút giật mình, thanh niên trước mắt này lại là quân chủ?

Là một tồn tại giống Linh Chủ kia sao?

Nói vậy, ở bên trong vùng đất cấm kỵ này lại có tới hai vị quân chủ?

"Anh có biết Linh Chủ không?" Hứa Thâm hỏi.

"Linh Chủ? Chưa từng nghe nói tới." Thanh niên nọ lắc đầu.

Hứa Thâm lại hỏi: "Ngục Chủ thì sao?"

"Ngục Chủ ư?" Hào quang chợt lóe trong đôi mắt thanh niên kia, gã lập tức đứng dậy nói: "Cậu lại biết về tên đó, chẳng lẽ hai người đã từng giao thủ rồi?"

Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, người này biết Ngục Chủ nhưng lại không biết Linh Chủ, xem ra thời gian Linh Chủ gia nhập hội nghị muộn hơn người trước mắt này.

"Hiện giờ tên Ngục Chủ kia có còn sống hay không?" Thanh niên nọ tò mò hỏi.

Hứa Thâm gật gật đầu: "Đương nhiên là còn sống rồi. Xin hỏi, nên xưng hô với anh như thế nào?"

"Xưng hô sao?" Thanh niên nọ có chút hoảng hốt.

Suốt mấy trăm năm qua, gã chỉ có một mình lẻ loi ở nơi này, và… tên gọi thực sự là một cái gì đó rất xa xôi.

Ở bên trong thế giới thần điện này, chỉ có yên tĩnh đến tuyệt đối, mỗi một bước chân đều giống như đang thăm dò.

"Danh hiệu trước kia của tôi... Bọn họ đều gọi tôi là Nguyên Chủ." Thanh niên nọ có vẻ hồi ức nói.

"Nguyên Chủ?" Hứa Thâm sửng sốt, là Nguyên Chủ trong cụm từ vật quy nguyên chủ sao?

"Ở thời điểm tôi vừa mới tiến vào hội nghị, Ngục Chủ đã có mặt ở trong đó rồi. Nghe nói tên kia chính là kẻ sống lâu nhất, đã được hơn một ngàn năm, nhưng đáng tiếc chính là, kể cả khi sống lâu đến vậy, hắn vẫn chỉ là quân chủ thứ hai đếm ngược từ dưới lên, không thể so sánh được với tôi."

Thanh niên nói đến đoạn này, trong ánh mắt chợt lộ ra một tia kiêu ngạo và vui vẻ.

"Đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên sao?" Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động: "Vậy còn anh, xếp thứ mấy?"

"Đương nhiên là thứ hai từ trên xuống dưới rồi." Nguyên Chủ khẽ cười nói: "Người đứng thứ nhất chính là người đàn bà quái vật kia. Cũng không biết hiện tại cô ta có còn sống hay không? Danh hiệu của cô ta là Mệnh Chủ. Cậu có từng nhìn thấy hoặc nghe ai nói tới cô ta hay không?"

"Mệnh Chủ?" Hứa Thâm sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

Ở trong ký ức của Chu Duệ không có đối phương, bao gồm của Nguyên Chủ trước mắt này nữa, nghĩa là ở thời điểm hiện tại, cả hai người bọn họ đều bị xóa tên khỏi năm vị quân chủ rồi.

Hiện giờ vị quân chủ mạnh nhất chính là Linh Chủ kia.

Nhưng nói ra chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trên thực tế tồn tại cấp quân chủ vốn không chỉ có duy nhất năm vị kia. Nguyên Chủ trước mắt cùng vị Mệnh Chủ vừa được nhắc tên đều là người đã từng ngồi trên ghế quân chủ, nhưng bọn họ lại mất đi vị trí của mình vì vài lý do bất khả kháng nào đó, và hoặc là trực tiếp ngã xuống, hoặc là bị vây khốn ở một nơi nào đó như vị Nguyên Chủ trước mắt hắn đây.

"Chưa từng nghe qua." Hứa Thâm lắc đầu, nói: "Xem ra có một vài vị quân chủ đã rớt đài."

"Rớt đài..." Nguyên Chủ nghe được hai chữ này, bỗng có chút xuất thần, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong ánh mắt có thêm vài phần buồn bã: "Đúng vậy, thời đại thuộc về chúng tôi đã kết thúc rồi, không biết hội nghị hiện giờ đã đạt đến trình độ ra sao. Nhưng Ngục Chủ kia lại có thể tồn tại [1] đến tận bây giờ, phỏng chừng chỉ một mình hắn là người có tuổi đời già nhất trong hội nghị này thôi, cũng không biết hiện tại hắn đã đạt được nguyện vọng trở thành người thống trị hội nghị chưa?"

[1]: nguyên văn 苟- cẩu.

Hứa Thâm khẽ lắc đầu nói: "Vẫn chưa."

"Thật sao..." Nguyên Chủ không khỏi nở nụ cười, thực ra gã cũng không quá mức kinh ngạc về chuyện này, chỉ bình thản nói: "Tuy năng lực của hắn rất mạnh, nhưng đáng tiếc, lại cần trải qua năm tháng dài đằng đẵng đi tích lũy, nghĩa là sống càng lâu lại càng mạnh, nếu hắn có thể sống thêm được một ngàn năm nữa, có lẽ sẽ trở thành vô địch."

Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, lập tức tò mò hỏi: "Năng lực của hắn là gì?"

Nguyên Chủ nói: "Nô dịch và ăn tươi linh thể. Ăn được càng nhiều, bản thân càng mạnh. Loại năng lực này có tính tích lũy, nhưng cần phải trải qua thời gian tích lũy dài đằng đẵng. Tôi từng nghe nói khi Ngục Chủ vừa trở thành quân vương, hắn chỉ là một kẻ rất bình thường, ai cũng có thể bắt nạt được, nhưng thực sự không nghĩ tới trăm năm vừa trôi qua, hắn lại trực tiếp bước thẳng vào hội nghị."

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, năng lực này có chút tương tự với hắn, nhưng đương nhiên vẫn có khác biệt.

"Anh đã bị vây ở chỗ này tới mấy trăm năm, chẳng lẽ vẫn không tìm được biện pháp đi ra ngoài sao?" Hứa Thâm hỏi.

Nguyên Chủ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, khẽ cười nói: "Tìm thì tìm được rồi, vốn dĩ thần điện này cũng không phải là tử địa, vẫn phải có đường sống. Lúc trước khi tôi đi vào nơi này, lão cẩu Mặc gia bên ngoài kia vẫn còn là người hầu của tôi. Lão bị nhốt tại nơi này, tôi và lão đang đi tìm kiếm thần binh. Sau đó, tôi tìm được tòa thần điện này, nhưng bị nó trực tiếp hút vào bên trong."

"Phỏng chừng lão nhìn thấy tôi thật lâu vẫn không đi ra ngoài, mới ý thức được điều gì đó, về sau vẫn một mực cầm nó trong tay, không ngừng nghiên cứu. Tới hơn mười năm sau, rốt cuộc lão cũng tin tưởng rằng tôi không chết chỉ bị nhốt tại nơi này, không thể đi ra ngoài được thôi. Lão cẩu này rất cẩn thận, bản thân không có tiến vào, mà bắt đầu coi món thần binh này trở thành bẫy rập cho mình."

Bình Luận (0)
Comment