Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 981 - Chương 981: Lại Một Tên Xui Xẻo!!!

Chương 981: Lại Một Tên Xui Xẻo!!!
Chương 981: Lại Một Tên Xui Xẻo!!!

Hơn nữa, rõ ràng là lúc trước đối phương vẫn một mực tránh né, không chịu đi qua tìm kiếm vị trí của thần binh này... Chẳng lẽ lão đã sớm chờ đợi cho hắn tự mình đi qua nhặt lấy nó?

Nhưng trong đoạn ký ức mà Hạ Thông quan sát được, hoàn toàn không có trí nhớ về khu vực này. Chẳng lẽ Hạ Thông đã phản bội hắn?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hứa Thâm trở nên âm trầm, hắn lập tức quát khẽ: "Hạ Thông!"

Một bóng dáng trong suốt nhanh chóng xuất hiện bên người, Hạ Thông nhìn thấy Hứa Thâm đang tức giận, cũng sững sờ hỏi: "Hứa Thâm?"

"Anh đang che giấu tôi điều gì?" Hứa Thâm nhìn chằm chằm vào gã.

Hạ Thông nhìn quanh bốn phía, lập tức hiểu được ý tứ trong câu nói của Hứa Thâm, nhưng bản thân cũng vô cùng kinh ngạc với chuyện này mà: "Tôi… tôi thực sự không có giấu giếm gì cậu cả, cậu đừng hiểu lầm. Tôi tuyệt đối không cố ý giấu giếm cậu. Bởi vì ở trong ký ức của lão già kia vốn không có thứ này!"

Hứa Thâm chăm chú nhìn gã, chợt nhíu mày.

Đúng vậy, hắn bị vây ở chỗ này, tương đương với bản thân Hạ Thông cũng bị vây ở chỗ này, đúng là gã không cần phải giấu giếm hắn.

Chẳng lẽ nói... chính lão già kia đã che giấu trí nhớ của chính mình?

Khoan đã.

Đột nhiên Hứa Thâm nghĩ đến điều gì đó, con ngươi khẽ co rút lại.

Lúc này, Mặc Thừa Phong đang cầm thần điện vừa đi vừa cúi đầu, vẻ mặt đầy ung dung, đắc ý, cười nói: "Có phải cậu cho rằng vị quân vương kia đã phản bội mình hay không? Nhưng mà đến lúc này, hẳn là cậu cũng nhanh chóng tỉnh táo lại rồi. Có phải cậu đã quên chuyện gì rồi không nhỉ? Đúng vậy, năng lực của tôi chính là dời đi nha. Chuyện đó, tôi hoàn toàn không có lừa gạt cậu đâu."

Sắc mặt Hứa Thâm càng ngày càng âm trầm.

Hắn đã hiểu được mọi chuyện rồi.

Là trước đây, dưới tình huống bị áp chế, hắn đã để cho Hạ Thông đi rình mò trí nhớ của lão già này, nhưng hắn thực sự không thể ngờ nổi, Mặc Thừa Phong đã bị áp chế đến mức đó rồi, mà vẫn còn có thể phát động năng lực.

Hơn nữa, loại năng lực mà lão lựa chọn dời đi, chính là của Hạ Thông.

Nghĩa là lão dùng năng lực đó để lấy được ký ức của Hạ Thông trước, sau đó lại làm giả một đoạn trí nhớ khác trong ký ức của Hạ Thông.

Khó trách lúc ấy hắn lại phải chờ đợi lâu như vậy, Hạ Thông mới có thể giao cho hắn đoạn ký ức đã xem xong của Mặc Thừa Phong.

Hắn vốn cho rằng thời gian lâu là do trí nhớ quá dài, hoá ra lại là ký ức đã chuyển qua chuyển lại nhiều lần mới lâu như vậy.

Sau khi hiểu được bản thân đã bị đối phương từ từ cho vào tròng rồi, Hứa Thâm cũng chỉ có thể nếm thiệt thòi, và sâu sắc ghi nhớ bài học lần này.

Hắn không tiếp tục để ý tới những lời châm chọc, khiêu khích của Mặc Thừa Phong ở bên ngoài nữa, mà bắt đầu chuyển sự chú ý qua đánh giá khung cảnh xung quanh.

Chỉ nghĩ là đủ hiểu, Mặc Thừa Phong có thể chịu đựng đến tận bây giờ mới chịu lộ ra bộ mặt thật, có thể thấy được thần điện này tuyệt không giống bình thường.

Khẳng định là lão cho rằng nơi này có thể tuyệt đối vây khốn hắn, hoặc là diệt trừ được hắn, mới ra tay hành động.

Dù sao cơ hội lật bàn như vậy cũng chỉ có một lần.

Trước mắt hắn là quảng trường rộng rãi vô cùng ở bên ngoài thần điện, mà ngoại trừ một mảnh kim quang lấp lánh tới chói mắt, ở bên trong thần điện còn có một pho tượng quỷ dị đang đứng sừng sững phía trên điện thờ.

Pho tượng này rất kỳ lạ, với nửa bên là khuôn mặt của một gã đàn ông dữ tợn, và nửa bên còn lại là khuôn mặt của một người phụ nữ hiền lành dịu dàng.

Hai bên hoàn toàn tương phản với nhau, thậm chí còn đối lập về giới tính, lại được chắp vá vào cùng một chỗ.

Ngoài ra, phía trên bộ thân thể nọ còn có mấy chục cánh tay, từ nách kéo dài tới hết lưng.

Chưa hết, cấu tạo của nửa người dưới lại càng thêm dữ tợn xấu xí. Toàn bộ phần bên dưới là một đống xúc tu giống hệt dây leo, đang ở trong trạng thái đan xen chằng chịt mà quấn quanh với nhau vào cùng một chỗ.

Ngay tại thời điểm Hứa Thâm đang chăm chú quan sát pho tượng nọ, như thế là ảo giác, bởi vì pho tượng kia lại đang biến hóa, từ gương mặt vốn được làm bằng đá lại nhanh chóng biến thành máu thịt, rồi khẽ nhúc nhích…

Nửa bên mặt đàn ông dữ tợn nọ, lập tức lộ ra một nụ cười quỷ dị, mà nửa bên mặt phụ nữ kia cũng lộ ra nụ cười dịu dàng thiện ý, tựa như muốn mở lời mời hắn tiến vào.

Từ trên người Hứa Thâm trào dâng từng cơn quỷ dị và hàn ý, pho tượng này tuyệt đối có vấn đề.

"Lại một tên xui xẻo." Lúc này, một giọng nói truyền đến từ chính pho tượng bên trong thần điện kia.

Hứa Thâm vô cùng sợ hãi pha lẫn kinh ngạc, hắn lập tức nhìn xuống, lại bắt gặp một bóng người tóc tai bù xù vừa chậm rãi đi ra từ phía sau một nhánh xúc tu phía dưới pho tượng nọ.

Ngay khi Hứa Thâm nhìn thấy đối phương, hắn lại rơi vào sửng sốt, vì đối phương tuyệt đối không phải pho tượng kia hiển linh, mà là một vị quân vương giống hắn.

Nghĩ đến lời nói của đối phương, Hứa Thâm vội vàng hỏi: "Anh cũng là người bị vây ở chỗ này?"

"Bằng không thì sao chứ?" Đối phương hừ nhẹ một tiếng, rồi chậm rì rì đi ra bậc thang phía trước pho tượng kia, ngồi xuống, nói: "Đã hơn ba trăm năm rồi, rốt cuộc cũng có người đến đây ở cùng tôi, xem ra cậu đã bị người ta hãm hại."

Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn lên mảnh màn trời trên đỉnh tòa cung điện.

Lúc này, Mặc Thừa Phong còn đang mừng thầm, đắc ý dào dạt mà kể lại cho hắn nghe chuyện lão đã dời đi trí nhớ của Hạ Thông như thế nào, rồi lại làm như thế nào để từng bước từng bước dẫn dụ hắn tiến vào cạm bẫy này.

Lão còn nói nếu không phải bản thân nhìn thấy Hắc Tuyết cũng nhận được thần binh tán thành, khẳng định là lão còn không định ra tay sớm đến thế, mà đang tính toán lại kiên nhẫn chịu đựng thêm một đoạn thời gian nữa, coi như làm cho màn trình diễn này càng thêm chân thật.

"Anh đã ở bên trong này hơn ba trăm năm rồi?" Hứa Thâm nhíu mày, lại chăm chú nhìn đối phương: "Vậy anh có biết nên làm như thế nào để đi ra ngoài hay không?"

Bóng người tóc tai bù xù nọ lập tức dùng hai tay vén phần tóc đang lòa xòa trước trán, để lộ ra một gương mặt tuấn tú. Gã nhìn kỹ Hứa Thâm vài lần, chợt nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nhìn gương mặt của cậu, cũng giống một tên xui xẻo đó, nhưng mà, Mặc Thừa Phong lại không thể trực tiếp giết chết cậu, chỉ có thể lừa cậu đến nơi đây… Chẳng lẽ cậu chính là quân chủ của hội nghị?"

Bình Luận (0)
Comment