Hứa Thâm nói ngay: "Vậy chúng ta tìm kiếm quanh đây xem."
Tinh Quân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Thâm, lập tức kinh ngạc nói: "Cậu lại có thể bình tĩnh như vậy?"
"Bởi vì tôi có rồi." Hứa Thâm nói.
Tinh Quân im lặng, coi nhưng có chút nghẹn lời vì câu khoe khoang ấy của Hứa Thâm, Mặc Thừa Phong cũng nở nụ cười, lập tức bắt tay vào tìm kiếm khu vực xung quanh cùng Tinh Quân.
Dần dần… phạm vi tìm tòi từ từ được mở rộng, Hứa Thâm chỉ huy Mặc Thừa Phong đi về phía có ẩn chứa quang mang màu vàng lợt nọ tìm kiếm, để cho lão phụ trách khu vực bên kia.
Mặc Thừa Phong có vẻ khá sửng sốt, nhưng sau khi lên tiếng đồng ý, lão cũng bình tĩnh đi qua bên đó tìm.
Hứa Thâm và Tinh Quân lại đi qua hai nơi khác tìm kiếm, nhưng ánh mắt của hắn lại một mực rơi trên người Mặc Thừa Phong, chờ đợi lão tìm được thần binh.
Lại nói, những khu vực khác không hề có quang mang màu vàng lợt kia, có tìm kiếm cũng là vô dụng, lãng phí hơi sức.
Ngay tại thời điểm Hứa Thâm đặt toàn bộ tâm tư lên người Mặc Thừa Phong, trong quá trình không ngừng tìm kiếm, Hứa Thâm cũng chậm rãi nhìn ra một vài điểm khá kỳ quái.
Đó là khi Mặc Thừa Phong đi qua tìm kiếm ở khu vực bên kia, rõ ràng lão có đá lăn một đống hài cốt gần đó, coi như tìm kiếm cực kỳ cẩn thận và chậm rãi, nhưng hết lần này tới lần khác, lão lại đi vòng qua vị trí của món thần binh kia.
Hồi lâu sau, mãi cho đến khi tất cả khu vực nọ đều được lật ngược lên, tìm kiếm một lần, Mặc Thừa Phong mới xoay người đi vòng trở về, nói với Hứa Thâm: "Không tìm được."
Hứa Thâm có chút nghẹn lời không biết nên nói gì. Đúng là hắn thực sự không biết đối phương đã cảm nhận được điều gì đó, hay là vận khí thật sự kém quá mức, bởi vì rõ ràng là lão đã cẩn thận tìm kiếm tất cả khu vực bên kia rồi, nhưng hết lần này tới lần khác đều bỏ sót vị trí của món thần binh nọ.
"Ông lại cẩn thận tìm một lần nữa xem." Hứa Thâm nhíu mày nói: "Tôi đã đi tìm khu vực bên này rồi, không có."
Tinh Quân cũng xoay người quay về, lắc đầu nói: "Bên phía tôi cũng không có."
"Chỗ tôi cũng không có, tôi đã cẩn thận đi tìm rồi." Mặc Thừa Phong vội vàng nói.
Hứa Thâm tức giận hỏi: "Ông dám khẳng định là bản thân đã tìm tòi cẩn thận từng tấc đất rồi?"
Mặc Thừa Phong vội vàng kêu oan, nói: "Tôi tuyệt đối không có lười biếng, chắc chắn đã tìm khắp mọi nơi rồi."
Hứa Thâm khẽ nhíu mày, nhìn kỹ Mặc Thừa Phong vài cái, mới nói với Tinh Quân: "Anh có thể dùng bói toán định vị kiện thần binh kia không?"
"Để tôi thử xem." Tinh Quân phát động năng lực. Rất nhanh, gã lại lắc đầu nói: "Không thể phán đoán, thần binh gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với năng lực của tôi."
Hứa Thâm thấy vậy, đành phải nói: "Vậy anh đi qua khu vực ông ta vừa tìm kiếm đi, tìm kỹ lại một lần xem sao."
Mặc Thừa Phong cười khổ nói: "Tôi thật sự không có lười biếng."
Hứa Thâm bày ra dáng vẻ không tin, lười nghe lão giải thích.
Tinh Quân trừng mắt nhìn Mặc Thừa Phong một cái, nói: "Đã đến nước này rồi, cần gì ông phải giở thủ đoạn dối trá như vậy? Thật là… chỉ biết làm chậm trễ thời gian."
Nói xong, gã lập tức đi qua khu vực của Mặc Thừa Phong lúc trước, bắt đầu cẩn thận tìm tòi.
Hứa Thâm nói với Mặc Thừa Phong: "Ông cũng đi qua xem, hai người cùng tìm."
Sắc mặt Mặc Thừa Phong đầy vẻ khó coi: "Cậu thật sự không tin tôi sao?"
"Không tin."
Mặc Thừa Phong bày ra vẻ mặt vừa gặp phải đả kích, trực tiếp nghẹn lời, sau đó chỉ có thể rầu rĩ mà đi theo phía sau Tinh Quân.
Tinh Quân tìm tòi cực kỳ cẩn thận, không bao lâu sau, gã đã tìm được vị trí của kiện thần binh kia rồi, mà Mặc Thừa Phong đi theo phía sau gã, cũng đang tìm tòi cẩn thận.
Rất nhanh, Mặc Thừa Phong đã dẫn đầu tìm được kiện thần binh kia rồi.
"Tìm được rồi!" Mặc Thừa Phong hưng phấn nói. Lão cầm thần binh trong tay, vẻ mặt đầy kích động.
Hứa Thâm nhanh chóng đi qua, nói: "Cho tôi xem."
Mặc Thừa Phong phục hồi lại tinh thần, vẻ kích động trên mặt lập tức biến thành thống khổ, nhưng chỉ chợt lóe mà qua. Ngay sau đó, lão lại vô cùng lưu luyến mà đưa món thần binh trong tay cho Hứa Thâm.
Kiện thần binh này có vẻ ngoài là một căn phòng, Hứa Thâm có chút tò mò, loại thần binh được thiết kế theo dáng vẻ này sẽ có tác dụng gì đây?
Thần binh vừa rơi vào trong tay hắn, kim quang nồng đậm đã hiện lên. Rồi ngay sau đó, một thứ lực hút mạnh mẽ bao phủ trên người Hứa Thâm.
Cũng ngay tại thời điểm đó, Hứa Thâm lập tức nhìn thấy vẻ lưu luyến không muốn xa rời lúc nãy, đã tan biến trên gương mặt Mặc Thừa Phong, ngược lại khóe miệng lão hiện ra một nụ cười lạnh.
Trong lòng Hứa Thâm thầm run rẩy, nhưng hắn thực sự không kịp phản ứng, thân thể đã bị hút vào bên trong một nơi nào đó chứa đầy kim quang lấp lánh rồi.
Có vẻ như nơi này là một tòa thần điện nguy nga, cao ngất huy hoàng, trang trọng và nghiêm túc. Khu vực bên trong thần điện cực kỳ trống trải, mà không trung phía bên ngoài thần điện lại có màu nâu đậm.
Cùng lúc đó, Hứa Thâm còn có thể nhìn thấy Mặc Thừa Phong đã hóa thành người không? lồ, đang đứng bên ngoài thần điện.
Nhưng có vẻ như phía trên thần điện cũng tồn tại một quầng sáng nào đó, có tác dụng như vòm trời, ngăn cách thần điện và thế giới bên ngoài.
Hứa Thâm khẽ nhăn mày, hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Rõ ràng nơi này là địa điểm thí luyện của thần binh mà?
Nhưng lần này ở bên trong thí luyện, hắn lại có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, ngược lại có chút bất bình thường.
Lúc này, Hứa Thâm lại nhìn thấy Mặc Thừa Phong đi tới, nhặt tòa thần điện đó lên.
Tinh Quân đang đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, lập tức hỏi Mặc Thừa Phong: "Ông vừa làm cái gì đó?"
"Không muốn chết thì bớt nói mấy câu vô nghĩa đó đi." Lúc này, Mặc Thừa Phong đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị ban đầu, lão liếc nhìn Tinh Quân một cái, rồi nhanh chóng đi về một hướng khác.
Tinh Quân cảm nhận được tình huống không thích hợp, vội vàng nói: "Hứa Thâm, cậu có thể nghe được hay không? Mau trở lại đi!"
Hứa Thâm có thể nghe được, hắn trực tiếp nhảy về phía quầng sáng bên trên, đáng tiếc, lại bị nó ngăn cản, rồi bắn ngược trở về.
Quầng sáng này bao trùm toàn bộ thần điện.
Hứa Thâm nhìn thấy Mặc Thừa Phong trực tiếp lộ ra bản tính, trong lòng cũng ý thức được rất có thể món thần binh này chính là bẫy rập.