Hắn nhìn về phía Nguyên Chủ bên cạnh, đối phương vẫn đang triều bái, nhưng có vẻ như đối phương không cảm nhận được loại chuyện này.
Cũng đúng, Nguyên Chủ mới triều bái được hơn ba trăm năm, mà hắn lại triều bái hơn năm trăm năm rồi. Chẳng lẽ bản thân phải hoàn toàn nhớ kỹ tượng thần, mới có thể chịu ảnh hưởng này hay sao?
Hứa Thâm hít sâu một hơi, mặc kệ như thế nào, hắn biết lần này Mai Phù lại giúp hắn.
"Sao vậy?" Nguyên Chủ cảm nhận được khí tức Hứa Thâm dao động, lập tức mở to mắt nhìn qua.
Ánh mắt Hứa Thâm biến ảo một hồi, cuối cùng hắn khẽ lắc đầu nói: "Không có gì."
Nguyên Chủ thấy Hứa Thâm không nói gì, cũng không hỏi nhiều thêm nữa, lại tiếp tục nhắm mắt triều bái.
Hứa Thâm suy tư một lát, lại tiến vào bên trong lồng giam tâm linh. Vừa nãy, khi nghĩ đến Mai Phù, nhớ nhưng vốn bị hắn niêm phong trong lòng chợt như vỡ đê không ngừng vọt tới, khiến nỗi khát khao được mau chóng đi ra bên ngoài của hắn càng trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.
Dù lúc trước từng xảy ra nguy hiểm bị tượng thần nọ chiếm cứ thân thể, nhưng có hình bóng Mai Phù một mực ghi khắc trong đầu, Hứa Thâm hoàn toàn không lo lắng bản thân sẽ lạc lối.
Thậm chí hắn còn không xác định được loại cảm giác kỳ dị vừa rồi, có phải là ảo giác của chính mình hay không.
Trên thực tế, khi bản thân quá mức đắm chìm vào một loại chuyện nào đó, dường như mọi cảm quan cũng trở nên vặn vẹo, rồi quay lại lừa gạt chính mình.
Nhưng trải qua loại chuyện này rồi, Hứa Thâm đã biết ngoại trừ quan tưởng tượng thần, hắn còn phải nghĩ đến những chuyện khác, nếu không trải qua hai ngàn năm thời gian, trong đầu chỉ có duy nhất một hình bóng của tượng thần, dù bản thân không điên cũng trở nên ngu ngốc.
Trong lòng ôm tâm lý đề phòng cảnh giác cao độ, nhưng chờ tới khi Hứa Thâm lại một lần nữa chìm vào quan tưởng, hắn có vẻ rất ngạc nhiên vì bản thân hoàn toàn không cảm nhận được loại trạng thái bị xâm nhập lúc trước.
Chờ mấy chục năm qua đi, loại cảm giác ấy mới một lần nữa xuất hiện, nhưng Hứa Thâm đã có kinh nghiệm từ trước, dứt khoát lợi dụng chuyển hoán ý niệm trong đầu, dùng nỗi nhớ nhưng trong lòng để khống chế.
Một ngày nào đó, cánh cửa bên ngoài phòng tạm giam của Hứa Thâm lại bị đẩy ra, và khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ chính là, người đang đứng thẳng trước mặt hắn lại là vị sở trưởng kia.
Vị sở trưởng đã bị hắn đâm chết đó.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hứa Thâm, sở trưởng lại lộ ra biểu cảm vô cùng lạnh lùng, nói: "Có phải rất giật mình hay không? nhưng cậu không cần phải quá mức kinh ngạc như vậy. Đúng là cậu đã giết người rồi, nhưng người bị cậu giết chính là người anh trai biến thái của tôi."
"Anh trai?" Hứa Thâm sửng sốt, lập tức trở nên ngơ ngác.
Là anh em sinh đôi sao?
"Sở trưởng chân chính vốn là tôi, người đi thu hút đầu tư, liên lạc với thế giới bên ngoài, duy trì hoạt động vận chuyển của phòng thí nghiệm này đều là tôi."
Nói đến đây, trong ánh mắt lạnh lùng của vị sở trưởng trước mắt này lại có thêm vài phần cao ngạo kỳ lạ: "Người anh trai biến thái của tôi vốn là một kẻ vô tích sự, chỉ xứng sống bên trong hắc ám và bóng rối, giống như một con chuột cả đời rúc trong kênh nước thối, không thể đưa ra ngoài ánh sáng."
Hứa Thâm nhìn vị sở trưởng trước mắt, cảm thấy đối phương cực kỳ xa lạ, nhưng vẻ mặt và biểu cảm trên mặt người này lại mang đến cho hắn một loại cảm giác không được tự nhiên.
Tựa như vị sở trưởng trước mắt này cũng có chút không quá bình thường.
Nào có một đứa em trai lại nhục mạ chính anh trai của mình như vậy?
Chẳng lẽ, sở trưởng lúc trước đã trải qua quá trình lâu dài không ngừng phải chịu đựng loại nhục mạ như vậy, mới sinh ra thứ ham muốn biến thái nhường này?
"Cậu đã giết chết một con chuột thối tha, vốn đây là chuyện tốt, nhưng chỉ vì con chuột thối tha đó chính là anh trai của tôi, cho nên cậu cũng phải trả giá thật đắt." Sở trưởng lạnh lùng thốt lên: "Hiện tại đang có một thí nghiệm mới, cần cậu đến thử nghiệm."
Hứa Thâm im lặng, hắn biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng hắn vốn không thèm để ý đến nó.
Suy cho cùng, ở trong này hắn sẽ không chết, dù chết đi, cũng sẽ sống lại, dù sao nơi này cũng là thế giới tâm linh do một tay Ước Nặc xây dựng thành.
Ước Nặc đã trở thành người nhà của hắn, chắc chắn sẽ không để hắn chết đi.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm chẳng còn cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì bên trong thế giới tâm linh này nữa.
Sở trưởng vẫy tay, một nhóm nhân viên cảnh sát tiến vào. Tất cả bọn họ đều dùng loại thái độ cảnh giác cao độ như đang phải đối diện với một tên tội phạm nghiêm trọng, nhanh chóng đi tới áp giải Hứa Thâm ra ngoài.
Thời điểm Hứa Thâm đi ngang qua sở trưởng, cõi lòng vốn trống rỗng lại khẽ động.
Hai vị sở trưởng, anh em sinh đôi, tựa như loại tạo hình này càng thêm giống với tượng thần kia.
Tượng thần cũng có hai gương mặt, tuy là nam nữ khác biệt, nhưng không phải điều đó cũng đang ngầm ám chỉ cho hắn biết rằng, ở nơi này có hai vị sở trưởng sao?
Có phải một người quyến rũ nhu nhược, thích bị ngược đãi và nhục mạ, chính là hình ảnh đại diện cho nửa mặt nữ kia?
Đến tột cùng là hắn nhìn thấy tượng thần, nên trong tư tưởng tự sinh ra hai vị sở trưởng, hay là hắn nhìn thấy hai vị sở trưởng, nên trong tư tưởng tự sinh ra tượng thần?
Trải qua ngàn năm, thời gian quá lâu dài đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ý thức của Hứa Thâm, làm trong đầu hắn ngẫu nhiên sẽ phát sinh hỗn loạn, không phân biệt rõ bên kia mới là hiện thực chân chính.
Nhưng mỗi khi rơi vào thời khắc mê mang này, Hứa Thâm lại có thể nhanh chóng nghĩ đến điểm đặt neo của bản thân chính là Mai Phù.
Thế giới có Mai Phù chính là thế giới hắn muốn.
Nơi đó cũng chính là hiện thực.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã bị nhóm nhân viên cảnh sát áp giải, đi vào bên trong một gian phòng thí nghiệm.
Hắn bị trói chặt trong này, nhóm nhân viên cảnh sát nọ đã rời đi, chỉ để lại một đám nhân viên thí nghiệm mặc trang phục vô khuẩn, tổng cộng có năm người.
Khi Hứa Thâm nhìn thấy năm nhân viên thí nghiệm này, hắn lập tức nghĩ đến năm bóng ma mình từng nhìn thấy bên trong khảo nghiệm thần binh lúc trước.
Vì sao lại luôn kết nối cùng con số 'Năm' này chứ?